Cũng lúc đó, ở chiếc xe ngựa đi đầu.
“Mẫu thân, còn bao lâu nữa mới tới Biện Kinh vậy? Đi mấy ngày trời rồi, con sắp gãy cả lưng mất.” Một tiểu thư áo gấm xanh ngọc ngồi ngay ngắn trên đệm mềm, gương mặt đầy vẻ uể oải, không giấu nổi nỗi bực bội.
Đó là Giang Duy — nữ nhi của Giang Tông Văn và Tôn Phương Phỉ, đồng thời là đường muội của Giang Triều Triều, chỉ nhỏ hơn nàng ba tháng.
“Duy nhi ngoan, ráng chịu thêm chút nữa, trưởng hộ vệ vừa nói rồi, còn chừng hai canh giờ nữa thôi.” Tôn Phương Phi cũng mỏi mệt, giọng nói có phần yếu đi.
Giang Duy bĩu môi: “Tất cả đều tại nha đầu chết tiệt Giang Triều Triều kia, không biết chọn lúc nào để sinh bệnh, cứ phải nhằm đúng ngày tốt chúng ta chuẩn bị vào Biện Kinh mà ngã ra!”
Nhắc đến Giang Triều Triều, thái độ của Giang Duy lập tức trở nên gay gắt.
Giống như đại đa số bá tánh ở Thiền Châu, trong lòng Giang Duy, Giang Triều Triều chỉ là một khách nhân sống nhờ trong phủ bọn họ mà thôi. Hơn nữa, còn là loại khách nhân mang vận xui xẻo. Nàng ta vẫn luôn cho rằng, mệnh của Giang Triều Triều không tốt. Bằng không, vì sao lại lần lượt khắc chết cả mẫu thân lẫn phụ thân của nàng?
Tuy bình thường miệng của nàng ta vẫn ngọt ngào gọi “đường tỷ” trước “đường tỷ” sau, nhưng trong lòng nàng ta, thật ra là vô cùng chán ghét Giang Triều Triều.
Không chỉ vì Giang Triều Triều lớn lên có dung mạo xinh đẹp hơn nàng ta, điều khiến nàng ta không cam lòng nhất chính là, nàng ta cho rằng Giang Triều Triều chiếm giữ danh xưng “Đại tiểu thư Giang gia”. Rõ ràng nàng ta mới là đích trưởng nữ do phụ mẫu sinh ra, vậy mà mỗi khi người Thiền Châu nhắc tới “Đại tiểu thư Giang gia”, người họ nói đến lại luôn là Giang Triều Triều, chứ chẳng phải nàng ta, Giang Duy.
Trong lòng Tôn Phương Phỉ cũng giận Giang Triều Triều vô cùng.
Những lời Giang Duy vừa nói, kỳ thực cũng là điều bà ta vẫn nghĩ. Nhưng bà ta là trưởng bối, cho dù có chán ghét Giang Triều Triều đến đâu, những lời đó chỉ có thể giữ trong lòng, tuyệt đối không thể nói ra miệng.
Giang Duy thì lại khác.
Tôn Phương Phỉ quá hiểu đứa nữ nhi này của mình. Nếu không để nàng ta trút hết cơn bực bội trong lòng, e rằng nàng ta sẽ làm ầm ĩ một trận. So với việc để nàng ta náo loạn trước mặt mình, không bằng để nàng ta xả giận cho xong, dù sao trên xe ngựa cũng không có người ngoài.
Giang Duy vốn dĩ đã chẳng vui vẻ khi phải cùng Giang Triều Triều hưởng phú quý, nay lại bởi vì bệnh tình của Giang Triều Triều mà hành trình bị kéo dài gần một nửa.
Chiếc xe ngựa rộng rãi, thoải mái nhất trong nhà bị tổ mẫu chiếm lấy. Tiểu tử thúi Giang Duệ ngồi xe ngựa bình thường hai ngày liền, cũng quấn quýt nài nỉ được ngồi cùng tổ mẫu.
Những chiếc xe ngựa còn lại đều là xe tầm thường, không chỉ chật hẹp mà còn xóc nảy vô cùng. Giờ đây, dù đã lót thêm mấy lớp đệm mềm và gối lưng, nhưng thân thể nàng ta vẫn bị xóc đến mức rã rời.
Vì thế, oán niệm trong lòng Giang Duy đối với Giang Triều Triều lại càng sâu hơn vài phần. Lại hoàn toàn quên mất rằng, người đề nghị kéo dài thời gian hành trình chính là tổ mẫu Chu Ngâm. Trong đoàn người này, ngoài Giang Triều Triều đang bệnh, thì người không chịu nổi đường dài nhất, cũng chính là tổ mẫu.
“Thăng quan vốn là chuyện tốt đẹp. Cả nhà ta đến Biện Kinh hưởng phúc, có gì sai? Cớ gì lại phải mang theo Giang Triều Triều, cái đồ vướng víu đó chứ?”
Giang Duy buồn bực lẩm bẩm nói: “Theo con, nên để nàng ta ở lại căn nhà cũ tại Thiền Châu suốt đời mới phải, khỏi ra ngoài giành mất phong quang của nữ nhi.”
Nói xong, nàng ta tựa đầu vào vai Tôn Phương Phỉ.
“Sắp tới Biện Kinh rồi, những lời này con có thể nói với ta, nhưng tuyệt đối không được nói trước mặt người ngoài. Nhớ kỹ chưa, nữ nhi của ta?”
“Ai nha, mẫu thân, nữ nhi hiểu mà, nữ nhi đâu có ngốc.”
Tôn Phương Phỉ dịu dàng vuốt đầu nàng ta, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại ẩn chứa tia sắc bén: “Phải, phải, con là người thông minh nhất.”
“Nhưng mẫu thân à, nữ nhi không muốn sau khi đến Biện Kinh, người khác nhắc đến đại tiểu thư Giang gia lại chỉ nghĩ đến Giang Triều Triều.”
Nói tới đây, trên gương mặt dịu dàng của Giang Duy hiện lên vẻ độc ác và chán ghét chẳng hợp với tuổi nàng ta. Tôn Phương Phỉ đang mải suy tính chuyện khác, nên cũng không để ý đến nét khác thường ấy.