Tôn Phương Phỉ nói: “Nàng ta sẽ không ở mãi trong nhà chúng ta đâu. Mẫu thân hứa với con, khi nào đến Biện Kinh yên ổn, mẫu thân sẽ sớm tìm cách đuổi nàng ta đi, được không?”
“Thật sao?”
“Dĩ nhiên là thật. Mẫu thân cũng không thích nàng ta, lớn lên giống như tiểu yêu tinh ấy.”
“Vậy sao mẫu thân vẫn để nàng ta ở nhà chúng ta bao năm nay?”
Giang Duy ngẩng đầu, muốn nhìn ra điều gì đó trên mặt bà ta. Nàng ta biết rõ tính mẫu thân, nếu bà ta không đồng ý, Giang Triều Triều chắc chắn chẳng thể ở trong Giang gia lâu như vậy.
“Được rồi, mẫu thân nói cho con biết. Nhưng con phải hứa, chuyện này phải chôn trong bụng, tuyệt đối không được nói ra.” Tôn Phương Phỉ hiểu tính nữ nhi, chuyện nàng ta để tâm thì nhất định sẽ hỏi cho ra ngọn ngành.
Sau khi Giang Duy thề đi thề lại, Tôn Phương Phỉ mới nhỏ giọng nói, dù trong xe chỉ có hai người bọn họ, bà ta vẫn hạ thấp giọng.
Dù sao, đó cũng chẳng phải chuyện quang minh gì.
“Con có biết vì sao mỗi năm triều đình đều sai người gửi đến nhà ta một khoản bạc lớn không?”
Giang Duy nhớ lại, quả thật nàng ta từng thấy vài lần, liền gật đầu: “Chẳng phải đó là bổng lộc hằng năm của phụ thân sao?”
Tôn Phương Phỉ cười khẩy, trong mắt ánh lên tia khinh miệt đối với Giang Tông Văn.
“Phụ thân con có bản lĩnh đó chắc? Đó là tiền an ủi triều đình cấp cho đại bá con sau khi tử trận. Ba năm bổng lộc của phụ thân con cộng lại còn chẳng bằng một năm tiền an ủi ấy đâu.”
Nhắc đến Giang Tông Bảo, thần sắc của Tôn Phương Phỉ trở nên mơ màng. Bà ta và hai huynh đệ Giang Tông Bảo, Giang Tông Văn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên từ nhỏ.
Hai huynh đệ tuy cùng huyết thống, nhưng bất kể là tướng mạo hay tài năng, Giang Tông Văn đều thua xa ca ca của mình. Thuở thiếu thời, bà ta từng đem lòng ái mộ Giang Tông Bảo, song trong mắt ông chưa từng có bà ta. Sau cùng, ông cưới một mỹ nhân kinh thành.
Bà ta chỉ có thể “rút lui mà cầu thứ”, gả cho Giang Tông Văn.
Cũng may khi đó Giang Tông Bảo không để ý đến bà ta, bằng không, giờ đây người phải thủ tiết chính là bà ta rồi.
Chức thiếu khanh Đại Lý Tự tuy chẳng cao quý gì ở Biện Kinh, nhưng so với chức huyện thừa ở Thiền Châu trước kia, đã là một bước thăng tiến lớn.
Giờ đây, bà ta phu thê hòa thuận, nhi nữ song toàn, phu quân thăng chức, sống còn tốt hơn nữ tử kinh thành khó sinh mà chết kia không biết bao nhiêu lần, dù khi xưa bà có đẹp đến đâu, dù Giang Tông Bảo từng hết lòng thương yêu bà, thì nay nữ nhi của bà vẫn phải sống dưới tay Tôn Phương Phỉ này.
“Mẫu thân, đại bá khi còn sống là đại quan sao?”
Phụ thân từng dặn, trong nhà không được nhắc đến vị đại bá này. Tổ mẫu tuổi đã cao, lại là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, không thể khơi lại nỗi đau.
Vì thế, trong nhà hầu như không ai nói đến vị đại bá này của nàng ta.
Cũng chính bởi vì vậy, Giang Duy chỉ biết đại bá là người trong quân, chết nơi sa trường, đến thi thể cũng chẳng được đưa về quê nhà. Ngoài ra, nàng ta không rõ gì thêm.
Giang Duy cắt ngang dòng hồi tưởng của Tôn Phương Phỉ, hỏi: “Đại bá rất lợi hại sao? Còn lợi hại hơn phụ thân sao?”
“Ừm, đại bá của con rất lợi hại, là một đại tướng quân đấy. Chỉ tiếc là…” Tôn Phương Phỉ khẽ thở dài, nhưng bóng hình của thiếu niên năm nào vẫn khắc sâu trong tâm trí bà ta, không thể xóa nhòa.
Giang Duy im lặng một hồi lâu. Nàng ta chợt nhớ đến dung mạo của Giang Triều Triều, cái gương mặt không hề tương tự với bất kỳ ai trong Giang gia, đột nhiên hỏi: “Mẫu thân, Giang Triều Triều đường tỷ nàng ta, trông có giống với đại bá phụ không?”
Tôn Phương Phỉ lắc đầu: “Không giống. Nàng ta trông càng giống mẫu thân của mình hơn, nữ nhân cao môn quý nữ đó tên là Yên Chi. Đáng tiếc, hồng nhan bạc mệnh, sinh ra một Giang Triều Triều cũng có thể đoạt mạng của nàng.”
“Theo con thấy, là do mệnh cách của Giang Triều Triều quá cứng thì có.” Giang Duy từ trước đến nay đều không thích nổi Giang Triều Triều, chỉ hận không thể đẩy mọi lỗi lầm lên đầu nàng.
“Lời con ta nói là đúng.”