Người Lặng Lẽ Chờ Em Ở Bờ Tuyệt Vọng

Chương 7: Hồng ấn

Trước Sau

break

Yên Chi được Lâm Kỳ đưa đi, bóng lưng hai anh em khuất dần sau khúc cua cuối hành lang.
Chỉ đến khi họ biến mất hoàn toàn, bầu không khí quanh Tuyết An mới như được trả lại đôi phần oxy.

Minh Kha chống một tay lên tường, thở dài nặng nề:

“Chết thật… Tớ nói thiệt nha Lâm Du, chuyện này không đơn giản đâu.”

Tuyết An nhìn xuống băng gạc trên tay, đầu ngón tay run nhẹ khi nhớ lại khoảnh khắc Yên Chi hoảng loạn.

“…Em ấy thật sự không nhớ gì sao?”

Minh Kha gật đầu, môi mím lại đầy căng thẳng.

Lâm Du hít một hơi thật sâu, như đang cố giữ lấy chút bình tĩnh cuối cùng.

“Trước khi chuyển trường…”
Giọng cậu khàn đặc, thấp đến mức chỉ đủ cho hai người kia nghe.
“…em ấy cũng từng mất kiểm soát, rơi vào tình trạng như thế.”

Tuyết An sững người.
Minh Kha siết chặt nắm tay.

Lâm Du nhìn vào khoảng hành lang nơi Yên Chi vừa biến mất, ánh mắt tối lại như phủ sương lạnh:

“Em ấy đã làm bị thương vài học sinh ở trường cũ.”
Cậu dừng lại một nhịp, rồi nói thêm:
“Có một người… bị đẩy đến mức thành người thực vật.”

Tuyết An hít mạnh, ngực siết lại.

Giọng Lâm Du trầm xuống, nặng như chì:

“Hôm đó, em ấy cũng như bây giờ. Hoảng loạn. Mất kiểm soát. Và chỉ lặp đi lặp lại đúng một câu:
‘Em không nhớ gì cả.’”

Cậu nhắm mắt một thoáng, như phải vật lộn với ký ức cậu đã chôn sâu:

“Tôi sợ em ấy bị ám ảnh, nên dọn dẹp mọi thứ. Chôn hết. Không cho ai nhắc lại. Không để ai nhìn em ấy bằng ánh mắt sợ hãi. Nên đã chuyển trường đến đây.”

Môi cậu khẽ run.

“Nhưng không ngờ… nó lại xảy ra lần nữa. Lần này, em ấy mất bình tĩnh ngay cả khi tôi đứng ra ngăn cản. Dần dần việc này nằm ngoài tầm kiểm soát, như thể ai đó đang điều khiển em ấy.”

Hành lang lặng ngắt.
Tiếng máy lạnh rì rì nghe như cào vào màng tai.

Tuyết An chậm rãi hỏi, giọng nhỏ nhưng sắc như dao mỏng:

“Ý cậu là… lần này có ai đó tác động?”

Lâm Du mở mắt.
Không còn chút do dự nào trong ánh nhìn ấy.

“Không phải bệnh. Không phải tình cờ. Có người đã động vào tâm trí em ấy.”

Một khoảng lặng dài như đông cứng mọi thứ lại.

Minh Kha lùi một bước, sống lưng tê rần:

“Lâm Du… cậu muốn nói… ai đó điều khiển Yên Chi?”

Lâm Du không trả lời.
Nhưng chính sự im lặng ấy còn đáng sợ hơn bất cứ lời xác nhận nào.

 
Cùng lúc đó tại biệt thự Lâm Gia
Lâm Kỳ bồng Yên Chi, cô vẫn bất tỉnh bước vào phòng khách.
Anh chưa kịp tiến thêm bước nào thì đã nhìn thấy người đang ngồi chờ sẵn: Lâm Hạo.

Bàn tay Lâm Kỳ siết chặt, vòng ôm quanh Yên Chi càng khép lại.

“Bố về sớm hơn tôi dự đoán.”
Giọng anh lạnh nhưng không giấu được đề phòng.

Lâm Hạo cắt thẳng:
“Con bé sao rồi.”

“Bình tĩnh lại rồi… nhưng kích động hơn lần trước.”

“Đưa nó lên phòng. Rồi xuống đây gặp ta.”

Một dự cảm nặng nề quét qua đầu Lâm Kỳ, nhưng anh vẫn bế Yên Chi lên phòng.
Đặt cô xuống giường, anh đứng nhìn gương mặt tái nhợt ấy thật lâu.

“Anh nhất định sẽ cứu em.”

Khi anh bước xuống cầu thang, Lâm Du cũng vừa trở về.
Lần đầu tiên, hai người không đấu khẩu.
Không cạnh tranh.
Không đố kỵ.

Chỉ còn chung một mục tiêu duy nhất: cứu Yên Chi.

Lâm Hạo quét mắt nhìn cả hai, giọng lạnh như dao:

“Ta giao con bé cho hai đứa trông. Vậy mà hết thằng nhỏ đến thằng lớn đều để nó kích động. Nếu không lo được thì để ta. Giam nó lại, không cần tiếp xúc với bên ngoài.”

“Không được!”
Hai anh em gần như đồng loạt bật dậy.

Họ biết rất rõ nếu để cha ra tay, Yên Chi sẽ không sống nổi.

Lâm Hạo nhướn mày, giọng càng lạnh:

“Vậy thì làm cho tốt. Lần sau… đừng trách ta.”
“Ta đã xử lý ổn thỏa chuyện ở trường. Tạm thời để con bé nghỉ học.”

Nói xong, ông xoay người bước lên phòng, để lại khoảng không nặng như đá đè.

Lâm Du phá vỡ sự im lặng trước:

“Này… anh đã làm gì em ấy?”

Lâm Kỳ bật cười nhạt:

“Mày nghĩ tao giống mày à?”

Lâm Du cứng họng.

Lâm Kỳ dựa vào sofa, ánh mắt lạnh lẽo:

“Dạo gần đây tao nghi có kẻ chạm vào Yên Chi. Nhưng hôm nay… tao chắc chắn.”

“Dựa vào đâu?” Lâm Du hỏi.

“Ngày hai đứa mày nhập học, tao đứng quan sát. Lúc định rời đi, tao thấy một chiếc xe đen bám theo Yên Chi. Tốc độ chậm — quá chậm — và quá chính xác.”

Anh nghiêng đầu, giọng trầm xuống:

“Biển số xe đó… tao từng thấy ở khu ngầm.”

Không khí chùng xuống đến mức như gần nghẹt lại.

“Từ dữ liệu thu được,” Lâm Kỳ tiếp, “một cái tên xuất hiện liên tục: Hồng Ấn.”
“Một tổ chức tưởng như đã tan rã.”

Lâm Du cau mày:
“Hồng Ấn ư? Tôi từng nghe qua.”

Lâm Kỳ khẽ gật:

“Điều kỳ lạ là… trong tài liệu cũ của chúng có ghi một dòng: Con bé còn sống."

Cậu nhìn thẳng vào Lâm Du:

“Và tao biết ngay: người chúng nói tới… là Yên Chi.”

Không gian như đóng băng lại.

“Nhưng đây không phải bắt cóc.”
Giọng anh lạnh hơn cả sương đêm.
“Chúng đang xác nhận xem Yên Chi có đúng là người còn sống sau sự kiện 10 năm trước.”

Nếu đúng: thu hồi.
Nếu không: dùng cô làm mồi nhử để Yên Chi thật xuất hiện.

Lâm Du siết chặt nắm tay:

“…Và chúng không biết…”

Lâm Kỳ kết thúc bằng giọng thấp và sắc:

“Yên Chi chính là người thật.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc