Không đầy một giờ sau sự cố, nhà trường đã họp khẩn tại phòng hội đồng.
Không khí đặc quánh như có thể bóp nghẹt cả lồng ngực.
Giáo viên y tế vẫn đang cắm cúi băng bó cho Tư Lan.
Trên mặt cô ta là những vết rạch chằng chịt, đỏ bầm, nham nhở.
Tiếng khóc nấc của cô vang vọng dài theo hành lang, khiến cả khu ký túc như lạnh đi mấy độ.
Phụ huynh Tư Lan thì gào ầm lên, đòi kiện, đòi đuổi học ngay lập tức, đòi “làm rõ trách nhiệm”.
Còn Yên Chi. Cô được đưa vào phòng riêng.
Khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt trống rỗng, như không biết chuyện gì vừa xảy ra. Yên Chi ngẩng lên rất chậm.
Giọng nói mỏng như sợi chỉ:
“…Em… không nhớ rõ.”
Trong phòng họp, mọi người ngồi thành vòng.
Hiệu trưởng, giám thị, phụ huynh, bác sĩ, Minh Kha, Tuyết An với bàn tay được băng trắng… và Lâm Du, mặt vẫn còn vương máu của cô trên cổ tay áo.
Không ai nói gì, nhưng sự căng thẳng thì như một sợi dây đang bị kéo đến mức sắp đứt.
Phụ huynh Tư Lan đập bàn đánh rầm:
“Thầy hiệu trưởng! Thầy không thấy con bé đó có thể giết người sao!?”
“Con tôi bị rạch mặt! Còn đợi gì nữa! Phải đuổi học nó ngay lập tức!”
Giọng bà ta xé nát không khí.
Hiệu trưởng gõ mạnh bút lên mặt bàn:
“Xin giữ trật tự—”
Cạch.
Cánh cửa phòng họp bật mở. Không ai kịp phản ứng. Lâm Kỳ bước vào.
Đồng phục đen, áo khoác vắt hờ qua vai, sống lưng thẳng tắp.
Mỗi bước chân của anh như ép không khí trong phòng xuống thấp hơn.
Anh không nhìn ai.
Chỉ đi thẳng đến ghế đối diện hiệu trưởng, kéo nó về phía mình, ngồi xuống — rồi ung dung gác chân lên bàn họp.
Một hành động đơn giản, nhưng khí thế đủ khiến toàn bộ căn phòng đông cứng.
Giọng anh trầm, đều, nhưng lạnh đến mức đốt cháy:
“Lúc nãy… ai vừa nói phải đuổi em gái tôi?”
Ánh mắt anh lia qua như lưỡi dao. Sắc, và tàn nhẫn.
“Ai? Nói lại tôi nghe xem.”
Phụ huynh Tư Lan – người lúc nãy còn hung hăng, giờ đang tái mét như giấy, môi run không thành tiếng.
Hiệu trưởng vội đứng dậy, cúi đầu:
“Ngài Lâm, xin lỗi đã làm phiền ngài phải đến. Không biết tình trạng của trò Yên Chi hiện tại—”
“Đủ rồi.”
Lâm Kỳ cắt lời, giọng không cao nhưng lạnh đến mức khiến mọi người sởn gai ốc.
“Tôi nghe nói… con gái nhà họ Tư đã công kích em gái tôi trước.”
Cả phòng lặng thinh.
Phụ huynh Tư Lan bật dậy theo bản năng:
“Cái gì mà công kích!? Con bé đó điên rồi! Chính nó—”
Lâm Kỳ nghiêng đầu, ánh mắt như muốn giết:
“Tôi đang hỏi hiệu trưởng.
Không hỏi bà.”
Chỉ một ánh nhìn.
Một giây.
Mà sống lưng bà ta lạnh buốt như bị bóp nghẹt.
Hiệu trưởng nuốt khan:
“Việc này… cần xác minh toàn diện. Nhưng đúng là có xô xát xảy ra.”
“Xô xát?”
Lâm Kỳ dựa lưng vào ghế, giọng trầm mà bén như thép.
Phụ huynh Tư Lan lại đập bàn:
“Ngài Lâm, con tôi cũng bị thương! Con bé kia thì như… như mất kiểm soát! Nếu tiếp tục để nó trong trường, tính mạng học sinh khác—”
Lâm Kỳ bật cười khẩy. Một tiếng cười nhẹ. Nhưng khiến tim mọi người chìm xuống tận đáy.
“Con bé kia?”
Anh chống khuỷu tay lên bàn.
“Ai cho bà quyền dùng chữ đó với em gái tôi?”
“Nếu hôm đó em tôi thực sự bị thương…thì cái Tư Thị nhà bà còn trụ nổi không?”
Không ai dám thở mạnh nữa.
Lúc ấy, Lâm Du đứng dậy.
Cậu khác với anh mình. Sự kiềm chế đến mức đáng sợ.
“Em gái tôi không cố ý.”
Giọng cậu chắc và trầm.
Phụ huynh Tư Lan định bật lại:
“Không phải tiền có thể—”
Nhưng ánh mắt của Lâm Kỳ kịp lia sang.
Câu phản đối tắt nghẹn ngay cổ họng.
Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở.
Hai nhân viên y tế dìu Yên Chi vào.
Cô bé mặc áo khoác bệnh viện, tóc rũ xuống gương mặt mệt mỏi, đôi mắt sưng mọng như vừa khóc đến kiệt sức.
Vừa nhìn thấy Lâm Du, đôi vai cô run lên.
“Anh…”
Giọng cô nhỏ, vỡ.
“Em… đã làm gì…? Em lại không nhớ… Không nhớ gì hết…”
Cả phòng họp rơi vào im lặng tuyệt đối.
Tuyết An đứng ở góc phòng, bàn tay băng trắng khẽ run.
Lại…?
Lâm Kỳ đứng dậy, tiến đến khoác áo choàng lên vai Yên Chi, che chắn cho cô như bảo vệ một người đang vỡ nát.
“Em không cần nhớ.”
Giọng anh dịu lại nhưng vẫn đầy quyền lực.
“Chuyện còn lại… để anh lo.”
Rồi anh quay lại, quét ánh mắt qua toàn bộ phòng.
Lời tuyên bố vang lên như lệnh tuyệt đối: “Cuộc họp… kết thúc.”
Cánh cửa phòng họp khép lại cạch một tiếng.
Âm thanh ấy vang lên khô khốc, như vạch ra một ranh giới mới, không ai còn quay lại được nữa.
Hành lang vắng, chỉ còn bốn người: Lâm Kỳ, Yên Chi, Lâm Du và Tuyết An.
Minh Kha theo sau nhưng đứng cách một khoảng, không dám tiến lại gần vì ánh mắt Lâm Kỳ vẫn còn sắc như dao chưa cất vào vỏ.
Yên Chi bấu lấy cánh tay áo của Lâm Du, đôi vai yếu ớt run nhẹ.
Lâm Kỳ liếc một cái.
“Đi thôi.”
Giọng anh trai lạnh nhưng không còn sắc bén nữa mà là quyền lực tuyệt đối khiến người khác theo bản năng phải nghe.
Yên Chi ngước lên:
“Anh… em không cố ý… Em thật sự không… nhớ gì hết…”
Đôi mắt cô đỏ hoe, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại như đang cố níu lại chút tỉnh táo cuối cùng.
Lâm Du tiến lên một bước, giọng trầm, mềm hơn thường ngày:
“Yên Chi… không sao rồi. Anh ở đây.”
Nhưng chưa kịp chạm đến, Lâm Kỳ chắn ngang, một tay đẩy Lâm Du ra một khoảng rất nhỏ nhưng đầy tính cảnh cáo.
“Tránh ra.”
Anh nói, chất giọng thấp, nặng và nén.
Lâm Du siết chặt nắm đấm.
“Anh đang có ý gì?”
Lâm Kỳ quay đầu lại, ánh nhìn như đã đọc hết suy nghĩ trong đầu cậu:
“Mày chọn cô gái kia…”
Giọng anh trầm xuống.
“…thì ít nhất đừng gây thêm rối cho Yên Chi ngay bây giờ.”
Không khí giữa hai anh em chạm nhau xoẹt một tiếng vô hình.
Tuyết An đứng gần đó, vô thức nắm tay áo mình chặt hơn. Cô muốn bước đến nói gì đó.
Nhưng đôi chân… không nghe theo.
Yên Chi nhìn thấy vết băng trên tay Tuyết An.
Cơ thể cô bỗng co người lại như vừa nhận ra điều gì kinh hoàng.
“Em… em làm chị… bị thương…?”
Giọng cô run tới mức nghẹn lại, môi tím tái.
Tuyết An giật mình, vội lắc đầu theo bản năng:
“Không, không sao. Chỉ là—”
Nhưng Yên Chi đột ngột lùi lại.
Từng bước, từng bước, đôi mắt hoảng loạn như con thú nhỏ bị dồn vào góc tường.
“Em… em không muốn… Em không…”
Cô siết đầu, thở gấp.
“Em không kiểm soát được… Em không muốn làm hại ai…”
Tuyết An định tiến đến, nhưng lần này chính Yên Chi lắc đầu hét khẽ:
“Đừng lại gần em!”
Giọng cô vỡ như thủy tinh.
Cả ba người còn lại đều khựng.
Lâm Kỳ là người duy nhất giữ bình tĩnh.
Anh khoác áo chặt hơn lên vai cô, rồi cúi xuống, giọng trầm ổn đến mức khác hẳn con người lạnh lẽo trong phòng họp:
“Đừng sợ. Em có anh.”
Yên Chi nức nở, nước mắt lăn dài.
Tuyết An nhìn cảnh ấy… cảm xúc lẫn lộn.
Cô cảm thấy… có điều gì đó không đúng. Như thể Yên Chi không chỉ “mất kiểm soát”.
Mà là… bị dẫn dắt.
Bóng dáng Lâm Kỳ bao lấy Yên Chi, che chắn cho cô hoàn hảo đến mức không để ai chen vào.
Nhìn từ phía sau, dáng anh cao, phần lưng rộng, tay khép chặt vai cô như sợ ai đó cướp mất.
Tuyết An bất giác lạnh sống lưng.
Không biết từ lúc nào…mỗi lần Yên Chi sụp đổ, Lâm Kỳ đều xuất hiện đúng lúc.
“Lâm Du… mày thấy không?”
“Thấy gì?”
“Tâm trạng Yên Chi… không giống giận dữ.”
Minh Kha nuốt khan.
“Giống… như bị thao túng.”
Lâm Du không đáp. Dường như anh đã biết chuyện này trước đó. Nhưng ngực cậu thắt lại.
Nhất là khi thấy ánh mắt Lâm Kỳ nhìn mình lúc kéo Yên Chi đi, ánh mắt như đang mỉm cười lạnh.
Tuyết An bất giác nắm tay áo Lâm Du: “ Lâm Du… Yên Chi… sẽ ổn chứ?”
Lâm Du nhìn về phía bóng lưng nhỏ bé đang bị anh trai mình che lại hoàn toàn.
Cậu không chắc.
Lần đầu tiên, cậu không dám nói một lời trấn an nào.