Người Lặng Lẽ Chờ Em Ở Bờ Tuyệt Vọng

Chương 5: Vết nứt

Trước Sau

break

Không khí lớp học từ sáng đã nặng trĩu.
Chỉ sau vài phút Yên Chi lạnh lùng đẩy Tuyết An trước hành lang, cả tầng đã xôn xao như ong vỡ tổ.

Không ai nói to, nhưng những lời xì xào cố tình hạ giọng lại sắc bén hơn bất kỳ cú tát nào:

“Con nhỏ đó… nghe nói bị chuyển trường vì bạo lực học đường đó.”
 “Trông đáng sợ ghê.”
 “Không biết có đụng người chưa.”

Tất cả những câu đó, Yên Chi đều nghe rõ. 

Khi chuông báo giờ nghỉ vang lên, Yên Chi lặng lẽ rời lớp. Chỉ một mình cô xuống căn tin, bước đi đều như thể chẳng hề bận tâm đến những ánh mắt đang đổ dồn. Tiếng xì xào đuổi theo cô đến tận căng tin.

Yên Chi đi một mình, tay cầm khay cơm.
 Cô im lặng, cố không để bất cứ âm thanh nào chạm vào mình.
 Nhưng khi đang lấy thức ăn, một bóng người chen mạnh vào hàng.

Tư Lan, nổi tiếng chọc người khác để gây sự, thích LÂm Du khi nghe anh vừa chuyển đến.

“Tưởng mình là ai mà đứng đây?”
 “Đừng tưởng được trai trong lớp để ý là ngon.”

Yên Chi không đáp. Cô chỉ muốn rời đi.

Nhưng Tư Lan còn chưa buông tha, cô ta nghiêng tay, đổ trọn suất ăn nóng lên người Yên Chi.

“Ops, xin lỗi nha.”
 Giọng đầy vẻ thích thú.

Một giây.

Hai giây.

Rồi Yên Chi ngẩng đầu lên.

Ánh mắt cô tối sầm lại như một mặt nước bị khuấy mạnh từ đáy sâu.

BỐP!

Tư Lan chưa kịp phản ứng thì Yên Chi đã đấm thẳng vào mặt.
Cả căng tin giật bắn.

“Mày điên à!?”

Tư Lan chưa nói hết câu, Yên Chi đã nhặt lấy con dao cầm tay trên khay thức ăn.

Một đường rạch sắc ngọt.

“Aaaa!!!”
 Tư Lan ôm mặt gào lên.

Yên Chi mỉm cười.
 Một nụ cười khiến sống lưng mọi người lạnh buốt.

“Này…”
 Yên Chi cúi sát, hơi thở phả lên tai đối phương.
 “Bây giờ khuôn mặt mày thảm hại lắm đấy!”

Đôi mắt cô tối lại như bị ai bóp nghẹt cảm xúc, nụ cười méo mó đến mức khiến cả đám đông dựng tóc gáy.

Lưỡi dao lướt qua.

Một đường rạch sắc gọn hiện lên trên gò má Tư Lan.

“Cười lên đi!”
 Máu tràn ra.

“Aaaaaa!! Con điên!!”

“Con nhỏ đó điên thật rồi.”

“Ai đó ra ngăn chuyện này lại đi.”

Tiếng hét làm cả căn tin hỗn loạn.
Học sinh hoảng sợ chạy tán loạn, vài giáo viên hét lớn:

“Gọi Lâm Du đến! Có chuyện lớn rồi!”

Nhưng Yên Chi đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Cô nâng dao lên lần nữa, ánh mắt đỏ bừng như bị ai chiếm lấy lý trí.

Tuyết An nhận được tin liền chạy đến, mặt tái đi khi thấy cảnh tượng trước mắt.

“Yên Chi! Em bình tĩnh lại!”

Nhưng Yên Chi xoay người nhìn cô, đôi mắt đen đặc như không còn nhận ra ai.

Tư Lan cố bò lùi lại, máu từ vết rạch chảy xuống càm.

Tuyết An lao tới, chặn giữa hai người, run giọng:

“Em đừng làm vậy! Bình tĩnh lại! Để chị giúp-”

Yên Chi vụt tới.

Đôi mắt đó… không còn là ánh nhìn của đứa em gái hay cười nữa.
Nó trống rỗng, tối tăm, và lạnh lẽo đến rợn người.

“Muốn chết à?”

Lưỡi dao sượt qua tay Tuyết An, máu bắn ra thành vệt dài.

“An!!”

Lâm Du và Minh Kha vừa chạy đến, cả hai đồng loạt lao vào.
Lâm Du kéo Tuyết An vào lòng, tay run lên khi thấy máu chảy từ cổ tay cô.

“Tuyết An, đừng cử động!”
 Anh lấy tay bịt vết thương, hơi thở đứt quãng.

Minh Kha thì cố giữ chặt Yên Chi, nhưng cô phản kháng dữ dội, sức mạnh như người không còn ý thức.

“Yên Chi! Nhìn anh!”
 Lâm Du hét lên, cố chạm vào ánh mắt cô.
 “Là anh đây!”

Nhưng cô không nghe, không thấy. Như thể ai đó đã vặn hết cảm xúc của cô xuống mức tắt lịm.

Khoảnh khắc ấy, Yên Chi dừng lại… như bị ai đó bóp nghẹt toàn bộ hơi thở.

Cô nhìn thẳng vào họ. Cô đứng lặng, mắt mở to nhìn cảnh trước mặt: Lâm Du ôm lấy Tuyết An. Che chở. Bảo vệ.

Trong ánh mắt Yên Chi, nỗi đau biến thành u tối.

Thành căm hận.

Thành một cơn bão bị ai đó tháo xiềng.

Vào cách anh đang chắn trước Tuyết An.
Vào bàn tay anh đang run rẩy giữ vết thương cho người khác — không phải cô.

Trong đôi mắt vốn luôn trong trẻo của Yên Chi, một thứ gì đó nứt ra.

Ánh mắt cô chuyển sang màu tối, đỏ lên từng chút.

“…Anh chọn… cô ta à?”

Giọng Yên Chi khàn, run, nghẹn đầy đau đớn lẫn điên cuồng.

Lâm Du sững người, như bị ai tát vào mặt.

Khoảnh khắc đó, ai cũng hiểu:

Thứ khiến Yên Chi bùng nổ… không chỉ là Tư Lan.
 Mà còn là Lâm Du và lựa chọn của anh.

Cảnh tượng trở nên quá sức với nhà trường và với cả ba người họ. Tất cả đều run sợ trước cô gái nhỏ bé ấy

Và đúng giây phút căng thẳng nhất, một giọng nói vang lên như dao cắt lạnh vào không khí:

“Ha ha… đúng là một màn trình diễn hay đấy.”

Tất cả quay lại.

Lâm Kỳ đứng dựa vào khung cửa căng tin, hai tay đút túi quần, vẻ thản nhiên như đang thưởng thức kịch.

“Làm tốt lắm, Yên Chi.”

Cô ngừng vùng vẫy, hơi thở đứt quãng, như một con thú nhỏ bị dồn đến đường cùng và chỉ phản ứng với đúng một người duy nhất.

“Giờ em tin lời anh rồi chứ?”
 Lâm Kỳ cúi đầu, giọng thấp đến đáng sợ.
 “Chỉ có anh… luôn đứng về phía em thôi.”

Lâm Du siết chặt Tuyết An, mắt đỏ ngầu:

“Đừng tới gần em ấy.”

Nhưng Lâm Kỳ chẳng thèm nhìn cậu.
 Anh ta chỉ tiến thẳng tới Yên Chi, nơi Minh Kha đang cố giữ.

Không ai kịp phản ứng khi anh đưa tay nắm lấy chính lưỡi dao cô đang cầm.

Máu từ lòng bàn tay anh chảy xuống theo mũi dao, từng giọt nặng nề rơi xuống nền gạch.

Anh gỡ dao khỏi tay cô, động tác chậm rãi đến lạnh sống lưng.
 Hoàn toàn không quan tâm vết thương rách sâu trên tay mình.

Minh Kha nghiến răng: “Đúng là thằng điên.”

Lâm Kỳ chỉ cười nhạt, rồi nâng cằm Yên Chi, giọng êm như ru:

“Đi thôi. Ở đây không ai có tư cách chạm vào em.”

Khoảnh khắc đó, tất cả đều nhận ra, Yên Chi không tự nhiên phát điên.
Cô đang bị dẫn dắt.
Và Lâm Kỳ… biết chính xác anh ta đang làm gì.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc