Người Lặng Lẽ Chờ Em Ở Bờ Tuyệt Vọng

Chương 4: Lệnh xa cách

Trước Sau

break

“Tụi mình về thôi.” Minh Kha nói, đứng dậy.

Nhưng vừa quay đầu, một bóng đen đột ngột chắn ngay trước mặt cả hai.

Tuyết An giật mình lùi lại một bước.

Ánh đèn vàng hắt xuống mái tóc đen hơi dài, đôi mắt lạnh như nước đêm.
Áo sơ mi trắng mở hai cúc, cổ tay xắn cao, dáng người phảng phất mùi bão tố.

Lâm Kỳ.
Người vừa mang Yên Chi rời đi.
Người mà chỉ một cái liếc mắt cũng đủ khiến người khác muốn suy sụp.

“Ồ.”
Anh ta cong nhẹ khóe môi, giọng nhàn nhạt.
“Đúng người tôi đang tìm.”

Tuyết An siết chặt quai cặp.
Minh Kha lập tức bước lên chắn trước.

“Anh… anh muốn gì?”

Lâm Kỳ chẳng buồn nhìn cậu.
Ánh mắt anh ta khóa chặt lấy Tuyết An sắc như mũi dao, nhưng ẩn dưới lại là một sự hứng thú khó đoán.

“Cô,” anh ta bước một bước, “vừa rồi đứng chắn trước mặt tôi.”

Giọng không lớn, không đe dọa, nhưng đủ khiến nhịp tim như tụt xuống một tầng sâu hơn.

Tuyết An cắn môi.
“Tôi… chỉ muốn bảo vệ Yên Chi.”

“Bảo vệ?”
Lâm Kỳ nghiêng đầu, nụ cười nhạt lạnh hơn gió đêm.
“Cô nghĩ cô đủ sức sao?”

Anh ta cúi thấp xuống, gần đến mức Tuyết An nghe rõ hơi thở phả nhẹ qua da.
“Hay chỉ đang cố chọc vào chuyện không liên quan?”

Tuyết An mở miệng định đáp, thì một bàn tay mạnh, lạnh, bất ngờ kéo giật cô về phía sau.

“Đủ rồi.”

Giọng trầm, thấp, quen thuộc đến mức tim cô khựng lại.

Lâm Du.

Anh đứng ngay đó, hơi thở nặng, đôi mắt đỏ lên vì giận và vì kiệt sức, như vừa chạy thẳng từ nhà đến đây.

“Tuyết An không liên quan.”

Lâm Kỳ khoanh tay, nhướng mày.
“Ồ? Mày chạy đến nhanh thế. Muốn giành người lại từ tay tao à?”

“Câm đi.”
Giọng Lâm Du sắc lạnh khiến người nghe nổi da gà.

Nhưng Lâm Kỳ chẳng những không giận anh ta bật cười.

“Thú vị thật. Trước mặt con bé mà mày còn kích động như vậy…”
Ánh mắt anh ta lướt sang Tuyết An.
“Cẩn thận đấy. Những người quá gần mày thường chẳng có kết cục tốt.”

Lâm Du siết tay Tuyết An chặt hơn, như phản xạ bảo vệ.

“Đừng đụng vào cô ấy.”

“Ồ?”
Lâm Kỳ cúi nhìn tay hai người đang nắm nhau, bật cười nhỏ.
“Tao đụng vào cô ta lúc nào? Tao chỉ đến để nói một chuyện.”

Anh ta đứng thẳng dậy, giọng trầm xuống.

“Ngày mai, Yên Chi sẽ sang Anh.”

Tim Tuyết An thắt lại.

“CÁI GÌ!?”
Cả cô và Lâm Du đồng loạt bật lên.

Lâm Kỳ nhún vai.
“Mới ở đây một ngày mà chúng mày đã làm rối loạn tinh thần con bé. Không cần thiết.”

Ánh mắt anh ta trượt sang Tuyết An:
“Nhất là những người dễ khiến nó mềm lòng.”

Sắc mặt Tuyết An trắng bệch.
Lâm Du như muốn lao tới lần nữa.

“Anh-”

“À,” Lâm Kỳ cắt ngang, “và từ giờ… tránh xa con bé.”

Anh ta nhìn thẳng vào Tuyết An, nói từng chữ rõ ràng như lưỡi dao khắc xuống đá:
“Nhà họ Lâm… không phải nơi cô bước vào được.”

Nói rồi, anh ta quay lưng rời đi.
Gió lạnh quét ngang hành lang, mang theo nụ cười chế giễu còn vương lại trong không khí.

Khi bóng anh ta biến mất sau dãy phòng học, Lâm Du mới buông tay Tuyết An.
Nhưng tay anh vẫn còn run.

“…xin lỗi.”
Giọng cậu khản đặc.
“Để cậu phải nghe những chuyện đó.”

Tuyết An nhìn anh.
Trong bóng đêm, đôi mắt Lâm Du mệt mỏi như chứa ngàn vết cắt mà không ai chạm tới được.

Không hiểu vì sao, tay cô tự động đưa lên, chạm nhẹ vào mu bàn tay anh.

“Tôi muốn giúp anh cứu Yên Chi.”
Giọng cô nhỏ, nhưng chắc chắn.

Lâm Du khựng lại.
Đôi mắt vốn chất đầy sóng ngầm… bỗng lặng đi.

Một thoáng thôi.
Nhưng đủ để cô thấy nỗi cô độc bên trong anh.

Một nỗi cô độc chưa từng có ai chạm đến.

Xa xa, từ sân thượng tòa nhà đối diện, có một ánh mắt lạnh băng lặng lẽ quan sát hai người dưới sân.

Lâm Kỳ.

Anh ta dựa vào lan can, tay vẫn đút túi quần.
Gió đêm thổi làm mái tóc anh ta rối nhẹ.

Anh ta nhìn cảnh ấy rất lâu.
Rồi nở nụ cười nhạt, u tối.

Một nụ cười khiến cả bóng đêm như dày thêm:

“Thú vị thật.”

Sáng hôm sau, Tuyết An đến trường sớm hơn mọi khi.

Cô ngồi bên cạnh cửa sổ, mắt không rời khỏi cổng chính.

Trong đầu cô vẫn lặp lại hình ảnh đêm qua: Yên Chi đỏ mắt, Lâm Du hoảng hốt.

Khi chiếc ô tô đen quen thuộc dừng lại, tim cô thắt lại.

Lâm Kỳ bước xuống trước.
 Vẫn áo sơ mi trắng, vẫn vẻ lạnh lùng như thể cả thế giới chẳng liên quan đến anh ta.

Cánh cửa sau mở ra.
 Yên Chi bước xuống.

Tuyết An đứng bật dậy và chạy thẳng ra hành lang.

“Em! Hôm qua có sao không? Anh ta không làm gì em chứ?”

Nhưng vừa đến gần, cô đột ngột khựng lại.

Yên Chi lướt qua cô như gió lạnh, không nhìn, không đáp, không hề có chút ấm áp nào còn sót lại từ tối qua.

Đôi mắt ấy xa lạ đến mức khiến lòng Tuyết An chùng xuống.

“Yên Chi…?”

Cô định với tay gọi, nhưng đúng lúc đó, từ cầu thang, Minh Kha và Lâm Du vừa đến lớp.

Cả hai nhìn thấy ngay.

“Yên Chi!” Lâm Du gọi lớn. “Em ổn không? Anh xin lỗi đã để em đi một mình hôm qua.”

Anh vội bước đến, hơi thở như nghẹn lại.
 “Yên Chi, để anh giải thích.”

Nhưng Yên Chi dừng lại, xoay đầu lại nhìn họ.

Cái nhìn ấy sắc lạnh đến mức cả ba đều im bặt.

“Này,” cô nói chậm, rõ từng chữ. “Tránh xa tôi ra.”

Lâm Du sững người như bị tát.

Minh Kha trố mắt.
 Tuyết An đứng sau, không hiểu chuyện gì đã xảy ra chỉ sau một buổi tối.

“Có chuyện gì thế, Yên Chi?” Tuyết An bước đến một bước, cố giữ giọng bình tĩnh.

Nhưng không ngờ-

“Đã bảo là tránh xa tôi ra mà!”

Yên Chi bất ngờ đẩy mạnh Tuyết An.

Tuyết An loạng choạng, mất đà. 
 Lâm Du lao đến kịp thời, vòng tay giữ lấy cô, kéo lại trước khi cô ngã xuống nền gạch.

Khoảnh khắc đó lặng như bị đóng băng.

Yên Chi nhìn họ, ánh mắt đầy sát khí, không phải giận dỗi trẻ con, mà như thể bị ai bóp nghẹt cảm xúc và ép buộc phải xa lánh họ.

Rồi cô bước đi thẳng, không hề ngoảnh lại, bóng lưng nhỏ bé nhưng cứng đờ như một con rối bị điều khiển.

Minh Kha run run hỏi khẽ:

“Chuyện… chuyện này là sao?”

Tuyết An đặt tay lên ngực, tim đập mạnh, mắt nhìn theo Yên Chi đang xa dần.

Đó hoàn toàn là một người khác.

Còn bên cạnh cô, Lâm Du đứng im, hàm cậu siết chặt đến trắng bệch.

Không nói gì.

Chỉ nhìn theo bóng Yên Chi với ánh mắt đen đặc… đầy giằng xé.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc