Rất lâu sau, người đàn ông mới lên tiếng: “Ồ, tôi cứ tưởng em biết chứ, cơ số hai hình như là kiến thức lớp 6 mà.”
Nhậm ŧıểυ Nguyệt không dám phát ra tiếng động nào.
Quá xấu hổ, sao lại thế này?
“Giảng cho em thì rất phiền phức,” đối phương có vẻ hơi bực bội, lấy điện thoại từ trong túi ra, ngón tay ȶᏂασ tác nhanh thoăn thoắt, “Thế này đi, em add WeChat của tôi, quy trình giải bài em nghiên cứu xong thì gửi cho tôi, chứ ở đây cũng chỉ tốn thời gian.”
Nhậm ŧıểυ Nguyệt mở to mắt nghi ngờ: “Nhưng mà…” Hạ Mông bảo giáo sư Khương không add WeChat của sinh viên mà?
“Có vấn đề gì sao?” Khương Tuấn nhìn cô rất kiên nhẫn.
Là một người có cá tính, bỏ gia tộc ra nước ngoài bươn chải từ khi còn trẻ, Khương Tuấn cũng coi như là người lãnh cảm, trước kia cũng gặp không ít mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhưng anh chẳng hề hứng thú.
Không ngờ đến Đại học S dạy học, lại bắt được con cá nhỏ này.
Nói là xinh đẹp sao? Nhìn kỹ thì cũng bình thường.
Nhưng Khương Tuấn lại cảm thấy trong lòng như có một ŧıểυ yêu tinh, cả thế giới đều thay đổi sắc màu.
Lúc trước khi giảng bài, anh còn tự giễu mình có phải bị điên rồi không, sao lại đột nhiên để ý đến một sinh viên.
Nhưng một khi muốn gạt bỏ cảm xúc này đi, lại không được, tim đập như trống đánh, máu nóng sôi trào như sắp bùng nổ.
“Không… không có ạ.” Nhậm ŧıểυ Nguyệt lắp bắp trả lời, rồi lấy điện thoại từ trong túi ra, quét mã QR WeChat của đối phương.
Khương Tuấn nhìn cô gái mặt mày ủ rũ, lại liếc nhìn WeChat của cô –
Ảnh đại diện là một con gấu bông hoạt hình đáng yêu…
Vẫn còn là một cô bé mà.
Hình như anh nhớ em họ mình có để đồ trang trí kiểu này trong phòng, hôm nào phải hỏi xem ở đâu mới được.
Về đến ký túc xá, Nhậm ŧıểυ Nguyệt không dám nói với bạn cùng phòng rằng mình đã add WeChat của nam thần giáo sư nổi tiếng toàn trường.
Suy cho cùng, chuyện này thật sự quá khó tin.
Một nhân vật tầm cỡ như vậy, từ chối Hạ Mông xinh đẹp, còn có những mỹ nữ ở các khoa khác, vậy mà lại add WeChat của một người bình thường như cô, nói ra cũng chẳng ai tin.
“ŧıểυ Nguyệt, bọn tớ vừa đi ăn ở nhà ăn khu Đông, có mua cho cậu sủi cảo cậu thích nhất này.” Chu Khả Gia vừa ăn hoa quả vừa xem phim Hàn trên ghế sofa, quay đầu lại nói.
“Cảm ơn nhé, lát nữa tớ chuyển tiền cho cậu.” Nhậm ŧıểυ Nguyệt mỉm cười, ở văn phòng Khương Tuấn mất nửa tiếng, nhà ăn giờ chỉ còn cơm thừa canh cặn, may mà bạn cùng phòng không quên cô.
“À, Chi Chi trả tiền cơm đấy, cậu chuyển cho cậu ấy nhé.” Chu Khả Gia lắc đầu.
“OK, Chi Chi…” Nhậm ŧıểυ Nguyệt quay đầu nhìn xung quanh, không thấy Tang Chi Chi đâu, “Cậu ấy đâu rồi?”
Hạ Mông đang nằm ườn trên giường ôm điện thoại lướt Taobao, uể oải lên tiếng: “Chi Chi đi giúp người của câu lạc bộ thể dục chuẩn bị sân bãi, chiều nay có trận bóng rổ giữa khoa ngoại ngữ và khoa thể dục, bảo chúng ta đi cổ vũ.”
Nhậm ŧıểυ Nguyệt mở hộp cơm, dùng đũa gắp một chiếc sủi cảo nhân thịt hẹ: “Ừm… các cậu đi không?”
“Đi chứ, dù sao chiều nay cũng không có tiết.” Chu Khả Gia ấn dừng bộ phim đang chiếu trên máy tính, kéo ghế ra giữa phòng bắt đầu buôn chuyện, “Các cậu biết chiều nay ai sẽ đến xem không?”
Nhậm ŧıểυ Nguyệt nghiêng đầu, nhớ đến đối tượng mà Tang Chi Chi suốt ngày mê mẩn – “Nam thần khoa thể dục mà các cậu nói hôm trước à?”
“Bingo!” Chu Khả Gia cười hì hì giơ ngón tay lên, “Vì vậy, chiều nay sân vận động chắc sẽ rất đông người đến xem, chúng ta phải đi sớm mới được.”
“Ghê gớm vậy sao?” Nhậm ŧıểυ Nguyệt gãi đầu, “Vì một người mà sân vận động có thể chật kín?”
Hạ Mông cũng không lướt Taobao nữa, ngẩng đầu lên khỏi giường: “Có đẹp trai bằng giáo sư Khương của chúng ta hôm nay không?”
Chu Khả Gia trầm ngâm một lát, cuối cùng đưa ra kết luận: “Mỗi người một vẻ, hoàn toàn khác với giáo sư.”
Nhậm ŧıểυ Nguyệt vừa nhét chiếc sủi cảo nhân thịt chấm giấm vào miệng, vừa nghĩ, dạo này là mùa ngắm trai đẹp nở rộ sao? Người này nối tiếp người kia.
Sau giấc ngủ trưa ngon lành, ba cô gái dậy chuẩn bị.
“Các cậu thấy bộ nào đẹp hơn, váy hoa xanh hay váy đỏ?” Hạ Mông đứng trước gương, loay hoay so sánh.