Một lát sau, Hạ Mông quay lại, quả nhiên vẫn là tay trắng trở về.
“Tức chết tớ rồi ŧıểυ Nguyệt, giáo sư Khương sau giờ học thật là khó gần.” Cô gái xinh đẹp dậm chân, dù đang tức giận nhưng vẫn xinh đẹp rạng ngời, “Thầy ấy nói không dùng mạng xã hội, cũng không cho số điện thoại, nếu muốn hỏi bài thì chỉ có thể gửi email công khai.”
“Hạ Mông, cậu đừng giận, nhìn thầy ấy là biết khó tiếp cận rồi.” Nhậm ŧıểυ Nguyệt an ủi bạn, “Cậu xem, tớ đi học còn bị thầy ấy bắt được nữa là.”
“Tớ thật sự hâm mộ cậu đấy,” Hạ Mông bỗng nhiên ôm lấy Nhậm ŧıểυ Nguyệt, rầu rĩ nói, “Được đến văn phòng giáo sư, ở cùng thầy ấy, thật tốt quá.”
“Cậu hâm mộ tớ bị mắng sao?” Nhậm ŧıểυ Nguyệt bật cười, đẩy cô ấy ra, “Biết đâu còn bị phạt nữa đấy.”
Hạ Mông cũng chỉ nói cho sướиɠ miệng, nhìn khuôn mặt không mấy xinh xắn, ăn mặc giản dị mộc mạc của bạn cùng phòng. Cô vẫn thấy so với mấy cô nàng ŧıểυ yêu tinh kia, bạn cùng phòng vẫn đáng tin cậy hơn.
Ít nhất, Nhậm ŧıểυ Nguyệt ở cùng giáo sư Khương sẽ không khiến người ta ghen tị.
Hơn mười phút sau, trước cửa một văn phòng giáo sư ở tầng 3 tòa nhà hành chính, cô gái cẩn thận gõ cửa.
“Mời vào.” Giọng nói trầm thấp của Khương Tuấn vang lên.
Nhậm ŧıểυ Nguyệt như kẻ sắp bị hành hình, từng bước một lê chân đến trước mặt giáo sư, cúi đầu thật sâu:
“Em thật sự xin lỗi, thầy Khương, lần sau em sẽ không tái phạm nữa.”
“Lại đây, em Nhậm.” Người đàn ông ngồi trên ghế da, chân trái đặt lên chân phải, từ góc nhìn của cô gái, chỉ thấy vòng eo thon gọn, cặp mông săn chắc, đường cong tuyệt đẹp như tượng thần được điêu khắc.
Nhìn cái thắt lưng kia, dù không hiểu nhãn hiệu, cô cũng chỉ hiểu một chữ: Đắt.
Đối phương nhìn chằm chằm cô, khóe môi như cười như không, quả nhiên là phong lưu phóng khoáng, khiến Nhậm ŧıểυ Nguyệt tim đập mặt đỏ, nhưng vẫn cố gắng kìm nén – mơ mộng cái gì chứ, nam thần cực phẩm như người ta sao lại tán tỉnh một cô gái bình thường như mình?
“Không nghe thấy sao?” Người đàn ông chỉ vào danh sách trên bàn, “Nhậm ŧıểυ Nguyệt, lần này có bị ghi lỗi hay không là tùy thuộc vào thái độ của em.”
Vừa nghe đến ghi lỗi, cô gái vội vàng tiến lên, vội đến mức trán đổ mồ hôi: “Thầy… thầy giáo sư… ghi lỗi là không đúng quy định đâu, em cũng không thật sự gian lận…”
“Bài toán vừa rồi,” Khương Tuấn nheo mắt, thản nhiên nói, “hôm nay giải được ở đây, thì tôi sẽ cho em về, cũng không trừ điểm chuyên cần của em.”
Nhậm ŧıểυ Nguyệt lo lắng đến run người, không đúng, sao giáo sư này cứ như muốn hành hạ mình vậy.
Là sinh viên ngoại ngữ, cô đã quên toán gì đó từ lâu rồi, thuật toán là cái gì cô cũng chẳng biết. Thi cuối kỳ toàn dựa vào may mắn học thuộc công thức, bây giờ muốn cô làm bài này, chẳng khác nào muốn mạng sống của cô.
Nhìn cô gái trong văn phòng mồ hôi lạnh túa ra, Khương Tuấn lại ung dung tự tại, thần sắc vô cùng ôn nhu: “Không biết làm à?”
Thừa nhận không biết làm trước mặt giáo viên cần rất nhiều dũng khí.
Dù sao Nhậm ŧıểυ Nguyệt cũng mất một lúc lâu mới dám nói ra lời này, nói “không biết làm” chẳng khác nào nói thẳng “thầy ơi em không chú ý nghe giảng”.
Điều đáng giận nhất là, hôm nay cô đã rất tập trung nghe giảng, chỉ là đúng phần thuật toán thì lại không hiểu.
Người đàn ông dường như khẽ cười, giọng nói khàn khàn bên tai cô như rất gần: “Nếu không hiểu thì em nên tích cực hỏi giáo viên sau giờ học.” Rõ ràng anh không hề đến gần cô, nhưng không khí lại trở nên kỳ lạ.
Nhậm ŧıểυ Nguyệt không để ý, cúi đầu nhìn bài toán anh viết trên giấy nháp, hơi ngại ngùng: “Vậy… thầy, thầy có thể dạy em một chút được không?”
“Ở đây dùng cơ số hai, tìm tổng, thay vào…” Khương Tuấn giảng giải với giọng điệu tùy ý như đang dạy học sinh ŧıểυ học phép tính 1 cộng 1 bằng 2, “Đơn giản vậy thôi.”
Cô gái mím môi, suýt nữa thì phát cáu. Trời ơi, cô cũng không hiểu cơ số hai là gì.
“Cái đó…” Cô lấy hết can đảm, khó khăn nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, đôi mắt đen láy của đối phương như rắn độc khóa chặt lấy mình.
“Sao thế?”
“Em không biết cơ số hai.” Nhậm ŧıểυ Nguyệt ủ rũ cúi đầu, “Em không biết làm bài này.”
Không khí bỗng chốc im lặng.