Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 9 

Trước Sau

break

Chiều hôm ấy, bầu trời trong vắt, gió từ triền núi thổi về mang theo mùi hương hoa cỏ dại.

Tống Như Nguyệt một mình bước lên con đường nhỏ dẫn đến nghĩa trang nằm trên đồi cao — nơi an nghỉ của cha mẹ cô.

Từng bước chân nhẹ nhưng trĩu nặng ký ức.

Trước hai ngôi mộ được chăm sóc cẩn thận, cô đặt giỏ hoa cúc trắng xuống, châm nén nhang, rồi khẽ cúi đầu.

Khói nhang bay lên, mỏng manh mà tĩnh lặng.

“Ba, mẹ à… hôm nay con lại đến thăm hai người đây.”

Giọng cô nghẹn lại, đôi mắt ươn ướt nhưng ánh nhìn lại chan chứa dịu dàng.

“Ba mẹ yên tâm nhé, con gái của ba mẹ giờ đã ổn rồi. Con có chồng, có ba đứa nhỏ ngoan ngoãn, và con đang sống hạnh phúc — thật sự hạnh phúc.”

Cô khẽ lau bụi trên tấm bia, bàn tay run rẩy vuốt ve dòng chữ khắc tên người thân yêu.

“Con biết... nếu ba mẹ còn sống, chắc sẽ mắng con nhiều lắm — vì những chuyện trước kia. Nhưng con tin… ở nơi xa, ba mẹ cũng đang mỉm cười vì con đã tìm thấy bình yên.”

Một cơn gió khẽ lướt qua, mang theo mùi hương nhang trộn lẫn hương cỏ.

Tống Như Nguyệt nhắm mắt, để mặc cho nước mắt lăn dài trên má.

Không còn là giọt nước mắt của đau thương, mà là của nỗi nhớ và lòng biết ơn sâu sắc.

Phía xa, Cố Dạ Đình đứng im lặng nhìn cô.

Anh không lên tiếng, chỉ tiến lại gần, đặt tay lên vai cô, giọng anh trầm ấm:

“Ba mẹ chắc chắn sẽ tự hào về em… về chúng ta.”

Tống Như Nguyệt ngẩng đầu, nhìn anh qua làn nước mắt, khẽ gật đầu.

Cô mỉm cười, nhẹ như một lời hứa:

“Ừ… con hứa sẽ sống thật tốt, để ba mẹ không bao giờ phải lo lắng nữa.”

Khói nhang vẫn bay, trời dần ngả hoàng hôn.

Hai người đứng đó thật lâu, giữa làn gió nhẹ và hương nhang nghi ngút — như thể linh hồn cha mẹ đang dõi theo, chở che, mỉm cười nhìn họ bước tiếp trong cuộc sống mới, bình yên và tràn đầy yêu thương.

Khi chuẩn bị rời đi, Tống Như Nguyệt vô thức quay đầu nhìn quanh.

Con đường nhỏ dẫn xuống đồi phủ đầy cỏ xanh, hai bên lác đác những tấm bia mộ cũ.

Ánh chiều tà trải dài, khiến những dòng chữ khắc trên đá hiện lên mờ ảo trong sắc nắng tàn.

Một tấm bia nằm khuất sau hàng cây thu hút ánh nhìn của cô.

Cô khẽ bước lại gần — không rõ vì sao, tim cô bỗng đập mạnh.

Trên tấm bia lạnh lẽo, lớp rêu mờ che phủ một phần tên người đã khuất.

Tống Như Nguyệt khẽ đưa tay lau đi lớp bụi phủ, và rồi đôi mắt cô khựng lại.

“Trần Vũ Hào – sinh năm … mất năm …”

Cái tên quen thuộc ấy khiến hơi thở cô chững lại trong giây lát.

Trần Vũ Hào — người từng là bạn thời đại học, là người đầu tiên đã giúp cô những ngày còn ngây ngô nơi thành phố xa lạ…

và cũng là người từng biến mất không lời tạm biệt sau một biến cố năm ấy.

Gió chiều thổi qua, mang theo chút lạnh khiến lòng cô trùng xuống.

Cô quỳ xuống, đặt nhẹ bó hoa cúc trắng còn sót lại bên cạnh bia mộ.

“Vũ Hào… em không ngờ lại gặp anh ở đây.”

Giọng cô khẽ run, nghẹn ngào mà sâu lắng.

Một khoảng lặng kéo dài.

Tống Như Nguyệt khẽ nhắm mắt, thì thầm:

“Cảm ơn anh vì năm đó đã giúp đỡ em. Dù cuộc đời có đưa chúng ta đi những ngã rẽ khác nhau… em vẫn mong anh được yên bình, ở nơi không còn khổ đau.”

Cố Dạ Đình đứng sau, lặng lẽ dõi theo. Anh không nói gì, chỉ cúi đầu đặt thêm một nén nhang cạnh đó — như một sự kính trọng dành cho người đã từng đi qua quá khứ của vợ mình.

Khói nhang lại bay lên, hòa cùng ánh hoàng hôn đang dần tắt.

Khoảnh khắc ấy, Tống Như Nguyệt nhận ra — có những người đến trong đời chỉ để dạy ta một bài học, để giúp ta mạnh mẽ hơn, rồi rời đi trong yên lặng.

Cô đứng dậy, quay lại nhìn Cố Dạ Đình.

Anh nắm lấy tay cô, siết nhẹ.

“Đi thôi, về nhà nào.”

Cô gật đầu, mỉm cười nhẹ.

Phía sau, khói nhang vẫn tỏa đều — như một lời chào vĩnh biệt, khép lại một phần ký ức xưa, để mở ra hành trình mới, thanh thản và bình yên hơn.

Tối hôm ấy, sau khi trở về từ nghĩa trang, căn nhà chìm trong tĩnh lặng.

Ba đứa nhỏ đã ngủ say, chỉ còn ánh đèn vàng ấm hắt lên khung cửa sổ.

Tống Như Nguyệt ngồi trên ghế sofa, tay cầm tách trà đã nguội.

Cố Dạ Đình bước đến, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô.

“Em vẫn nghĩ về người trong bia mộ đó sao?” – anh hỏi khẽ, giọng trầm và đầy thấu hiểu.

Cô im lặng một lúc lâu, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía khung hình treo trên tường.

“Trần Vũ Hào… là người từng cứu em năm đó.”

Giọng cô nhỏ, như kể lại một giấc mơ đã phủ bụi.

Cô kể chậm rãi — về những năm tháng một mình nơi thành phố xa lạ, bị thương, bị tổn hại cả thể xác lẫn tinh thần.

Khi cô gục ngã giữa mưa, chính Trần Vũ Hào đã đưa cô đến bệnh viện, chăm sóc, lo từng bữa ăn, từng viên thuốc.

Anh ấy từng nói, “Chỉ cần em còn sống, sẽ có ngày em tìm lại được chính mình.”

Cô dừng lại, mắt khẽ nhòe đi.

“Nhưng rồi anh ấy mất tích… em nghe người ta nói anh bị tai nạn trên đường đi công tác. Hôm nay… khi nhìn thấy tên anh khắc trên bia đá, em mới biết… hóa ra mọi lời đồn đều là thật.”

Cố Dạ Đình lặng im, chỉ đưa tay nắm lấy tay cô.

Ánh mắt anh sâu và trầm, không có ghen tuông, chỉ là sự đồng cảm.

“Anh ấy đã từng giúp em, cũng là một phần khiến em mạnh mẽ hơn. Không có quá khứ đó, sẽ không có em của ngày hôm nay.”

Tống Như Nguyệt gật đầu, khẽ mỉm cười qua làn nước mắt.

“Đúng vậy. Có lẽ ông trời muốn em gặp lại anh ấy theo cách này… để em biết rằng, đã đến lúc khép lại mọi ký ức cũ. Em không còn nợ ai, ngoài chính mình — và gia đình hiện tại.”

Cố Dạ Đình siết chặt tay cô hơn.

“Em đã làm được rồi. Quá khứ là để nhớ, nhưng hiện tại mới là nơi ta thuộc về.”

Cô tựa đầu vào vai anh, nhắm mắt.

Ngoài kia, gió đêm khẽ lùa qua khung rèm, đưa theo mùi hương nhang còn vương lại từ buổi chiều — như lời tiễn biệt cho một linh hồn đã yên nghỉ, và như lời chúc phúc cho cuộc đời mới của cô.

Tống Như Nguyệt khẽ thì thầm, giọng nhẹ như gió:

“Cảm ơn anh, Vũ Hào… Em đã sống tốt, thật sự sống tốt rồi.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc