Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 8

Trước Sau

break

Đêm xuống, căn biệt thự chìm trong ánh sáng dịu.

Sau khi dỗ ba đứa nhỏ ngủ, Tống Như Nguyệt bước ra ban công, gió đêm nhẹ thoảng qua làm mái tóc cô khẽ lay.

Phía xa, thành phố vẫn sáng đèn, rực rỡ mà yên bình.

Cố Dạ Đình tiến đến từ phía sau, vòng tay ôm lấy eo cô.

“Em lại ngẩn người nữa à?” – giọng anh trầm thấp vang lên bên tai.

Cô mỉm cười, tựa vào lòng anh, giọng nhẹ như gió:

“Chỉ là... em vẫn không tin nổi, mình thật sự đã có được ngày này.”

Anh siết nhẹ vòng tay, ánh mắt hướng về phía căn phòng của ba đứa con:

“Anh từng nghĩ... cả đời này sẽ không thể chuộc lại lỗi lầm. Nhưng chính em đã cho anh cơ hội để làm lại, để biết thế nào là gia đình thật sự.”

Cô ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt ướt ánh lên niềm hạnh phúc lặng lẽ.

“Anh biết không, trước kia em từng sợ… sợ yêu, sợ tổn thương. Nhưng giờ đây, nhìn anh bế con, nghe tiếng các con cười… em thấy mọi vết thương đều đã được chữa lành.”

Cố Dạ Đình cúi xuống, hôn khẽ lên trán cô — một nụ hôn của yêu thương và cảm ơn.

Ánh trăng soi lên gương mặt hai người, hòa cùng hơi ấm dịu dàng giữa màn đêm.

Từ trong phòng, tiếng khóc nhỏ của Tống Tâm An vang lên, non nớt và đáng yêu.

Tống Như Nguyệt bật cười, đẩy nhẹ anh:

“Em bé lại đòi mẹ rồi kìa.”

Anh cười khẽ:

“Vậy để anh dỗ cho — hôm nay mẹ mệt rồi.”

Anh bước vào trong, bế đứa bé lên, dỗ dành bằng giọng nói dịu dàng đến lạ.

Tống Như Nguyệt đứng ngoài cửa, nhìn cảnh đó, lòng cô dâng lên một cảm xúc khó tả — bình yên, ấm áp, và tràn đầy yêu thương.

Giờ đây, những tháng ngày đau khổ chỉ còn là quá khứ xa xôi.

Họ đã đi qua giông bão, để cùng nhau viết nên chương mới — nơi mà tình yêu không còn là tổn thương, mà là hồi sinh, là khởi đầu, là mái nhà.

Vài năm sau.

Trên ngọn đồi phủ đầy hoa dại, ánh nắng vàng nhẹ rải khắp không gian.

Tiếng cười vang vọng giữa khoảng trời xanh, trong trẻo và hạnh phúc đến lạ.

Tống Cố Nhiên đã trở thành cô thiếu nữ nhỏ nhắn, tóc buộc cao, tay cầm máy ảnh chạy quanh chụp hình ba mẹ.

“Ba mẹ đứng gần nhau chút đi! Con muốn bức hình này phải thật đẹp!” — cô bé hô lên, giọng đầy tự hào.

Cố Tống Minh Dạ đứng kế bên, tay cầm diều, vừa nhìn chị vừa nói to:

“Chị hai mau chụp đi, diều của em sắp bay lên rồi nè!”

Còn Cố Tống Tâm An, cô công chúa út nhỏ nhất, đang ngồi trên vai Cố Dạ Đình, bàn tay nhỏ chỉ về phía bầu trời, giọng non nớt vang lên:

“Ba ơi, con thấy mây hình trái tim kìa!”

Tống Như Nguyệt mỉm cười, đưa tay che nắng, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc rạng rỡ.

Cô khẽ nói, như thì thầm với chính mình:

“Đúng là hình trái tim thật…”

Cố Dạ Đình nghiêng đầu nhìn vợ, ánh mắt anh chứa cả trời thương yêu.

“Bởi vì đó là món quà mà cuộc đời dành cho chúng ta — một trái tim mới, một khởi đầu mới.”

Gió thổi qua, làm cánh diều bay cao, hoa cỏ dập dờn trong nắng.

Tiếng cười của ba đứa nhỏ hòa cùng tiếng gió, lan xa giữa bầu trời rộng lớn.

Giữa khung cảnh ấy, họ đứng bên nhau — bốn bóng hình nhỏ, một người đàn ông, một người phụ nữ — tạo nên bức tranh hoàn hảo của hạnh phúc.

Không còn nước mắt, không còn nỗi đau.

Chỉ còn lại tình yêu, sự bao dung, và một mái nhà mang tên bình yên.

Lời kết

Cuộc đời, suy cho cùng, là một hành trình dài của những vấp ngã và đứng dậy.

Có những nỗi đau từng tưởng chừng không thể nguôi ngoai, có những vết thương tưởng sẽ theo ta suốt đời — nhưng thời gian, cùng tình yêu chân thành, có thể chữa lành tất cả.

Tống Như Nguyệt từng là người phụ nữ yếu đuối, từng sợ hãi và tuyệt vọng trước quá khứ đầy bóng tối.

Còn Cố Dạ Đình — người đàn ông từng mang trong mình tội lỗi và cô đơn — cuối cùng cũng học được cách yêu, cách trân trọng và bảo vệ.

Họ từng làm tổn thương nhau, từng đánh mất nhau giữa những hiểu lầm và hận thù,

nhưng cũng chính họ đã dạy nhau biết thế nào là bao dung, là tha thứ, là yêu không điều kiện.

Tình yêu của họ không phải tình yêu hoàn hảo,

nhưng là tình yêu chân thật — được vun đắp bằng nỗi đau, nước mắt và lòng kiên định.

Giờ đây, trong căn biệt thự nằm giữa thung lũng yên bình ấy, ba đứa trẻ khôn lớn từng ngày, tiếng cười vang lên mỗi sớm mai, và những cái ôm mỗi đêm là minh chứng rằng:

Cuối cùng, mọi giông bão đều qua đi — chỉ có tình yêu ở lại.

Tống Như Nguyệt khẽ đặt tay lên ngực mình, nơi trái tim từng vỡ vụn,

giờ đã đập lại bằng nhịp điệu bình yên, hòa cùng hơi thở của người đàn ông cô yêu và ba đứa trẻ nhỏ đang cười trong nắng.

Cuộc đời họ không hoàn hảo, nhưng là hạnh phúc theo cách riêng — giản đơn, ấm áp, và chân thành.

Và có lẽ, đó mới là định nghĩa đẹp nhất của “Người Giữ Trái Tim Em.” 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc