Trời đã về khuya, ánh đèn vàng dịu hắt ra từ khung cửa sổ, nhuộm lên cả khu vườn một màu yên tĩnh.
Tống Cố Nhiên và Cố Tống Minh Dạ đã say giấc, mỗi đứa nằm vắt tay ôm chăn, gương mặt ngây thơ trong trẻo.
Cố Tống Tâm An thì vẫn khẽ cựa mình trong vòng tay bà quản gia, đôi môi nhỏ còn mấp máy như đang mơ điều gì đó ngọt ngào.
Tống Như Nguyệt ngồi tựa lưng vào ghế, khẽ đưa tay xoa xoa vai, ánh mắt dịu dàng hướng về phía ba đứa con — một nụ cười nhẹ nở trên môi.
Cô khẽ lẩm bẩm:
“Chỉ cần các con bình yên lớn lên, mẹ có cực bao nhiêu cũng đáng.”
Tiếng bước chân trầm ổn vang lên phía sau, Cố Dạ Đình trở về sau buổi họp kéo dài.
Anh tiến lại gần, cởi áo khoác vắt lên ghế, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc cô.
“Em lại ngồi đây canh tụi nhỏ à?” – giọng anh khàn khàn, pha chút mệt mỏi nhưng đầy yêu thương.
Cô ngẩng đầu, khẽ gật, cười nhẹ:
“Anh về rồi à? Mọi chuyện ổn chứ?”
Anh ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay cô, ánh mắt dịu lại.
“Ổn rồi. Anh chỉ cần về nhìn thấy em và mấy đứa nhỏ là thấy mọi mệt mỏi tan biến.”
Gió đêm nhẹ lướt qua, mang theo mùi hương hoa nhài thoang thoảng.
Giữa khoảng khắc bình dị ấy, hai người lặng lẽ dựa vào nhau, nghe tiếng thở đều đặn của ba đứa con nhỏ vang lên trong không gian ấm áp — như một lời nhắc rằng, sau tất cả sóng gió, họ đã thật sự có được điều quý giá nhất: một mái nhà trọn vẹn.
Buổi sáng hôm sau, ánh nắng len qua khung rèm, chiếu những tia vàng nhạt lên căn phòng ngập tiếng cười trẻ nhỏ.
Tống Cố Nhiên đã dậy từ sớm, xách chiếc cặp nhỏ màu hồng, lon ton chạy quanh phòng khách.
“Ba ơi, con đi học nha! Hôm nay con có tiết vẽ hoa đó!” — cô bé reo lên, đôi mắt long lanh đầy háo hức.
Phía sau, Cố Tống Minh Dạ cũng đang cố cài nút áo đồng phục, nhưng cứ loay hoay mãi.
Tống Như Nguyệt bật cười, bước lại giúp con trai chỉnh lại cổ áo:
“Lớn rồi mà vẫn để mẹ giúp à?”
Cậu bé ngẩng lên, nở nụ cười rạng rỡ:
“Con chỉ muốn mẹ vuốt tóc con thôi mà!”
Tiếng cười của hai mẹ con vang khắp nhà.
Bên ngoài, bà quản gia đang đẩy chiếc xe nôi, bên trong là Cố Tống Tâm An — cô công chúa út nhỏ xíu, mới chỉ vài tháng tuổi.
Con bé tròn mắt nhìn quanh, cười khanh khách khi thấy chị và anh chạy ra sân.
Cố Dạ Đình bước ra từ phòng làm việc, áo sơ mi còn chưa cài hết cúc, vẻ nghiêm nghị thường ngày nhường chỗ cho nét ấm áp hiếm thấy.
Anh nhìn cả nhà, khóe môi cong lên:
“Cả ba mẹ con đều chuẩn bị xong hết rồi à? Anh đi làm trễ chắc phải đổ lỗi cho mấy thiên thần nhỏ này mất.”
Tống Như Nguyệt liếc nhẹ, giọng trêu đùa:
“Anh mà dám trách, em cho ba đứa nó quậy cho tới tối luôn.”
Cả nhà bật cười, tiếng cười hòa cùng hương nắng sớm, vang lên như bản nhạc dịu dàng của một buổi sáng bình yên.
Tống Như Nguyệt đứng ở bậc thềm, dõi theo bóng hai đứa con lớn dần khuất sau cổng trường, trong lòng dâng lên một cảm giác trọn vẹn —
đơn giản, bình thường, nhưng là hạnh phúc mà cô từng đánh đổi cả sinh mệnh để có được.
Tối đến, ánh đèn vàng hắt nhẹ lên bàn ăn dài phủ khăn trắng tinh.
Hương thơm
Tối hôm đó, cả căn biệt thự lại rộn ràng tiếng cười.
Hương cơm chiều lan tỏa khắp phòng ăn, ấm áp và quen thuộc.
Tống Cố Nhiên vừa ăn vừa ríu rít kể chuyện ở trường, đôi mắt sáng rực:
“Hôm nay cô giáo khen con vẽ đẹp nhất lớp đó mẹ! Con còn vẽ cả ba, mẹ và hai em nữa!”
Ngồi cạnh, Cố Tống Minh Dạ liền chen lời, bĩu môi:
“Nhưng con cũng được cô cho điểm cao nhất môn toán nha, không thua chị đâu!”
Tống Như Nguyệt bật cười, gắp thêm thức ăn cho cả hai:
“Giỏi lắm, chị hai vẽ đẹp, em trai tính giỏi — mẹ tự hào về hai con.”
Ở đầu bàn, Cố Dạ Đình vừa bón cháo cho Tống Tâm An vừa nghiêng đầu nhìn cả nhà.
Cô công chúa nhỏ được anh đút một muỗng cháo, liền lè lưỡi, cười khúc khích, làm cả bàn ăn bật cười theo.
Cố Dạ Đình nhìn vợ, ánh mắt chứa đựng thứ tình cảm dịu dàng mà năm tháng chẳng thể phai:
“Ngày nào cũng nhìn thấy cảnh này, anh thấy mình chẳng cần gì hơn nữa.”
Tống Như Nguyệt khẽ cúi đầu, nụ cười nhẹ nở nơi khóe môi, ánh đèn ấm hắt lên gương mặt cô, khiến cả khung cảnh như tan trong yên bình.
Ba đứa nhỏ vẫn ríu rít trò chuyện, kể chuyện cô giáo, bạn bè, những điều nhỏ nhặt mà chỉ trẻ con mới thấy là to lớn.
Bên ngoài, gió đêm khẽ lay động hàng cây.
Trong nhà, hơi ấm và tiếng cười lan khắp không gian — như lời minh chứng cho một kết thúc trọn vẹn.
Không còn hận thù, không còn nước mắt.
Chỉ còn lại tình yêu, gia đình và bình yên — điều mà bao năm qua họ đã cùng nhau đi qua bão giông mới có được.