Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 10

Trước Sau

break

Sáng hôm sau, ánh nắng dịu dàng len qua khe rèm, chiếu lên khuôn mặt Tống Như Nguyệt.

Cô mở mắt, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc bên cạnh — Cố Dạ Đình vẫn còn say ngủ, một tay anh gác nhẹ qua eo cô, như sợ chỉ cần lơi ra một chút là cô sẽ biến mất.

Cô khẽ cười, bàn tay nhỏ đặt lên tay anh, ngón tay đan xen đầy thân mật.

Những ký ức đêm qua thoáng vụt qua trong đầu, nhưng lần này không còn là nỗi đau hay day dứt, mà là sự thanh thản.

Quá khứ đã an nghỉ — và trái tim cô, cuối cùng cũng tìm được nơi thuộc về.

Tiếng bước chân lạch cạch vang lên ngoài hành lang.

“Ba mẹ ơi, con trễ học rồi nè!” – giọng Tống Cố Nhiên vang to, trong trẻo và đáng yêu.

Ngay sau đó là tiếng thằng em, Cố Tống Minh Dạ, còn ngái ngủ, “Chị đợi em với, em chưa mang giày mà!”

Cả căn nhà tràn ngập tiếng cười.

Tống Như Nguyệt bật cười thành tiếng, vội vàng ngồi dậy, chỉnh lại mái tóc rối.

“Đi thôi, anh ngủ thêm đi. Em đưa tụi nhỏ đi học.”

Cố Dạ Đình mở mắt, nhìn theo bóng cô đang rời khỏi phòng.

Ánh mắt anh tràn đầy dịu dàng, môi khẽ cong lên.

Người phụ nữ ấy — từng đau, từng mất mát, từng tuyệt vọng — giờ đây lại tỏa sáng hơn bao giờ hết.

Ngoài sân, bà quản gia đang bế bé gái út, Cố Tống Tâm An, vừa dỗ vừa hát khe khẽ.

Ánh nắng phủ lên ba mẹ con, như vẽ nên một bức tranh gia đình trọn vẹn.

Tống Như Nguyệt quay đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm, trong lòng thầm nói:

“Ba mẹ, con đã có gia đình của riêng mình rồi. Con hạnh phúc lắm.”

Một làn gió khẽ thổi qua, nhẹ như cái chạm tay của người thân yêu đã khuất.

Trái tim cô chợt ấm áp đến lạ — như thể tất cả đều đang mỉm cười chúc phúc cho cô, cho cuộc đời mới vừa thật sự bắt đầu.

Từ xa, tiếng cười của bọn trẻ vang lên giữa khoảng sân đầy nắng.

Tống Như Nguyệt quay người bước đi, bỏ lại sau lưng tấm bia lạnh lẽo, nhưng trong lòng lại nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

Phía trước, Cố Dạ Đình đang đứng đợi, tay anh cầm bó hoa loa kèn trắng.

Anh mỉm cười khi thấy cô tiến lại gần — nụ cười trầm ấm mà cô đã yêu suốt cuộc đời này.

Cô bước đến bên anh, khẽ nắm lấy tay, đôi mắt ánh lên niềm tin.

Tất cả đau thương đã khép lại.

Phía trước họ, là những ngày bình yên, là tiếng cười con trẻ, là hạnh phúc giản dị mà bao năm họ mới tìm lại được.

Bầu trời hôm ấy xanh trong vắt.

Và cuộc sống — thật sự bắt đầu từ khoảnh khắc này.

 Tất cả đau thương, rốt cuộc cũng đã khép lại.

Những vết thương từng rỉ máu nơi tim, giờ chỉ còn là ký ức được phủ bằng lớp bụi thời gian.

Phía trước họ, là những ngày bình yên —

là tiếng cười trong veo của con trẻ vang lên giữa sân nhà,

là hương nắng sớm nhẹ nhàng len qua tán lá,

là hạnh phúc giản dị mà suốt bao năm họ mới chạm tay tới.

Bầu trời hôm ấy xanh đến lạ.

Gió khẽ thổi, mang theo mùi cỏ non và hơi ấm của một khởi đầu mới.

Tống Cố Nhiên ngẩng đầu, khẽ mỉm cười.

Ánh mắt cô ánh lên sự an yên mà trước đây chưa từng có.

Bên cạnh, Cố Tống Minh Dạ cúi xuống buộc lại dây giày cho con gái nhỏ,

một hình ảnh bình thường mà lại khiến tim cô mềm ra.

Phía xa, hai đứa con lớn đang đuổi nhau giữa khoảng sân rợp nắng,

tiếng cười trong trẻo hòa cùng tiếng gió,

giống như khúc nhạc kết cho một câu chuyện dài đầy bão tố.

Và trong khoảnh khắc ấy —

cô biết, cuộc đời họ thật sự bắt đầu từ đây.

Hai năm sau

Buổi sáng đầu xuân, nắng nhẹ rải vàng khắp khu vườn phủ đầy hoa nhài.

Tống Như Nguyệt ngồi bên hiên, trong tay là tách trà nóng nghi ngút khói, ánh mắt dịu dàng dõi theo khung cảnh trước mắt.

Phía xa, Cố Tống Nhiên – cô con gái lớn nay đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, dáng vẻ dịu dàng chẳng khác gì mẹ – đang ngồi tỉ mỉ buộc tóc cho cô em út Cố Tống Tâm An.

Tâm An lí lắc đầu, tóc mềm như tơ trượt qua tay chị, tiếng cười khúc khích vang lên trong không gian yên bình.

Còn Cố Tống Minh Dạ, cậu con trai thứ hai, thì đang ngồi trên bậc thềm lau lại chiếc xe đạp nhỏ của mình, đôi mắt tập trung nhưng môi lại luôn mấp máy hát khe khẽ.

Cảnh tượng ấy khiến Tống Như Nguyệt khẽ mỉm cười.

Những năm tháng vất vả đã qua, thay vào đó là những ngày an nhiên đầy tiếng cười và niềm hạnh phúc giản đơn.

Từ phía trong nhà, giọng nói trầm thấp của Cố Dạ Đình vang lên:

> “Nguyệt, em lại ngồi ngoài nắng nữa à? Vào trong đi, kẻo gió lạnh.”

Cô ngoảnh lại, ánh nắng phản chiếu lên đôi mắt long lanh, nụ cười dịu dàng như ánh bình minh:

> “Em chỉ muốn nhìn các con một chút thôi. Chúng lớn nhanh quá…”

Anh bước ra, áo sơ mi xắn tay, dáng vẻ vẫn trầm ổn và cuốn hút như ngày nào. Anh khoác nhẹ áo cho cô, bàn tay vô thức đặt lên vai rồi lướt xuống bụng cô, giọng thấp khàn:

> “Hình như em gầy đi.”

Cô cười nhẹ, ánh mắt chan chứa ấm áp:

> “Chắc do em hay quên ăn sáng thôi.”

Anh không nói thêm, chỉ khẽ siết vai cô, cùng cô nhìn ra khoảng sân tràn ngập tiếng cười của ba đứa nhỏ.

Trong khoảnh khắc ấy, Tống Như Nguyệt cảm nhận rõ sự yên bình mà cô từng khao khát — một mái nhà, ba đứa con, và người đàn ông luôn lặng lẽ đứng sau yêu thương, chở che.

Cô không hề biết rằng, sâu trong cơ thể mình, một mầm sống bé nhỏ đang khẽ khàng hình thành — báo hiệu cho một điều kỳ diệu nữa sắp đến với gia đình này...

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc