Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 11

Trước Sau

break

Chiều hôm đó, sau khi ăn cơm xong, Tống Như Nguyệt thấy người hơi mệt, đầu óc choáng váng, cô đành ngồi nghỉ ở sofa phòng khách.

Cố Dạ Đình thấy vậy liền đặt tài liệu xuống, bước đến bên cạnh.

> “Sao vậy, em lại thức khuya nữa à?”

Cô lắc đầu, khẽ xoa trán:

> “Không… chỉ thấy hơi buồn nôn và chóng mặt chút thôi. Có lẽ tại thời tiết.”

Anh cau mày, ánh mắt đầy lo lắng.

> “Để anh gọi bác sĩ.”

Cô vội nắm tay anh ngăn lại:

> “Không cần đâu, chắc em chỉ mệt thôi…”

Nhưng rồi, khi ánh mắt anh kiên định đến mức không thể từ chối, cô đành mỉm cười gật đầu.

Chiều muộn, bác sĩ gia đình đến kiểm tra. Sau một hồi hỏi han, ông khẽ nhìn cô, môi nở một nụ cười đầy ẩn ý.

> “Phu nhân, chúc mừng… cô lại có tin vui rồi.”

Không gian bỗng chốc tĩnh lặng.

Ánh mắt Tống Như Nguyệt mở to, môi khẽ mấp máy:

> “Tôi… mang thai?”

Bác sĩ gật đầu xác nhận, rồi nhẹ nhàng rời đi, để lại căn phòng ngập tràn im lặng.

Cố Dạ Đình đứng bất động trong vài giây, rồi bất chợt bật cười — nụ cười vừa kinh ngạc vừa hạnh phúc.

Anh cúi xuống, ôm lấy cô vào lòng, giọng khàn đi vì xúc động:

> “Nguyệt, ông trời đúng là quá ưu ái anh rồi…”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt ươn ướt, vừa cảm động vừa bất lực:

> “Lần này chắc anh không định nói là ‘vô tình’ nữa chứ?”

Anh cười, hôn nhẹ lên trán cô:

> “Anh thề là không cố tình… nhưng nếu là em, thì anh có lẽ chẳng bao giờ biết cách dừng lại.”

Tiếng cười của hai người hòa vào ánh hoàng hôn rực rỡ bên ngoài khung cửa.

Chưa kịp hết xúc động, ba đứa nhỏ từ sân chạy ào vào — Cố Tống Nhiên là người đầu tiên hỏi:

> “Mẹ ơi, bác sĩ nói gì thế ạ?”

Cố Dạ Đình nhìn các con, ánh mắt chan chứa niềm vui:

> “Mẹ con… sắp sinh thêm một em nữa đấy.”

Ba khuôn mặt nhỏ đồng loạt ngây ra vài giây, rồi tiếng reo vang dội khắp phòng:

> “Thật ạ?! Lại có em nữa sao!”

Cố Tống Tâm An ôm chặt lấy bụng mẹ, đôi mắt sáng rực:

> “Em muốn có em gái giống con nha mẹ!”

Cố Tống Minh Dạ thì hớn hở:

> “Con trai đi, để con dạy đá bóng!”

Còn Cố Tống Nhiên chỉ mỉm cười nhẹ, ánh mắt trưởng thành, khẽ nói:

> “Miễn là mẹ khỏe mạnh, con thấy em nào cũng được.”

Tống Như Nguyệt nhìn từng khuôn mặt đáng yêu của các con, rồi ngước lên ánh mắt dịu dàng của Cố Dạ Đình — lòng cô dâng lên niềm hạnh phúc tràn đầy.

Lần này, không còn là nước mắt đau thương, mà là nước mắt của một người phụ nữ đã tìm thấy bình yên thật sự.

Tin vui được lan ra nhanh đến mức, chỉ trong buổi sáng hôm ấy, toàn bộ Cố Gia như bừng sáng.

Cố Dạ Đình sau khi nghe bác sĩ xác nhận lại lần nữa vẫn chưa hoàn hồn — ánh mắt anh rưng rưng, khóe môi khẽ cong lên trong một nụ cười hiếm hoi.

Anh đứng tựa bên cửa sổ, nhìn ra khu vườn nơi Tống Như Nguyệt đang ngồi dưới tán hoa hồng, tay khẽ đặt lên bụng.

Khoảnh khắc ấy, trong lòng anh trào dâng một niềm xúc động khó diễn tả — như thể mọi năm tháng đau thương, lạnh lẽo đều đã được bù đắp bằng hình ảnh giản dị kia.

> “Lần này… anh sẽ không để em vất vả nữa đâu.”

Anh thì thầm, nhưng đủ để trái tim mình lặng đi trong ấm áp.

Khi tin được báo đến phòng khách, quản gia Lục Thành đang kiểm tra lại sổ sách trong tay thì khựng lại, đôi mắt ông già nua mở to ngạc nhiên.

> “Phu nhân… lại mang thai nữa sao?” — ông hỏi lại, giọng run run nhưng ánh lên niềm vui thật sự.

Nghe Cố Dạ Đình xác nhận, Lục Thành không kìm được mà khẽ cười, nước mắt cũng rưng rưng nơi khóe mắt.

> “Thật tốt quá rồi… Ngài và phu nhân cuối cùng cũng có thêm phúc phần. Căn nhà này… lại sắp có thêm tiếng trẻ thơ.”

Ông lặng người một lúc, ánh mắt dịu lại, như đang nhìn thấy bóng dáng quá khứ — những ngày hai người chủ từng đối mặt với bao bão tố, giờ lại yên bình đến thế.

> “Bao năm qua, lão hầu hạ ở đây, chưa từng thấy ngài cười nhiều như hôm nay.”

Cố Dạ Đình chỉ khẽ đáp, giọng trầm nhưng đầy cảm xúc:

> “Vì hôm nay… anh có thêm một lý do để cười.”

Phía trong nhà, ba đứa nhỏ cũng rộn ràng không kém.

Cố Tống Nhiên nhanh nhẹn chạy đến khoác vai mẹ, dịu dàng như một thiếu nữ nhỏ tuổi nhưng đã biết quan tâm:

> “Mẹ à, để con chăm mẹ. Con sẽ học cách nấu cháo yến như bà quản gia chỉ!”

Cố Tống Minh Dạ thì chạy quanh nhà, vui như bắt được vàng:

> “Con sẽ dọn phòng cho em! Lần này nhất định là em trai!”

Cố Tống Tâm An lại ôm lấy chân mẹ, giọng ngọt lịm:

> “Không, con muốn em gái cơ, để con buộc tóc cho em mỗi sáng.”

Tiếng cười vang lên, hòa cùng ánh nắng buổi chiều rơi qua cửa kính, hắt lên những khuôn mặt rạng rỡ.

Ngay cả đội người làm trong Cố Gia, khi nghe tin, cũng không giấu được niềm hân hoan — họ bắt đầu bàn nhau chuẩn bị thực đơn dưỡng thai, chọn thêm hoa tươi để trang trí phòng ngủ phu nhân.

Cả Cố Gia, vốn đã ấm áp, nay càng trở nên tràn ngập sinh khí.

Một cảm giác yên bình, hạnh phúc lan tỏa khắp nơi — như thể mỗi người trong biệt thự này đều cùng nhau đón chờ một phép màu nhỏ sắp ra đời.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc