Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 12

Trước Sau

break

Buổi tối hôm ấy, Cố Gia sáng rực ánh đèn.

Bên trong đại sảnh, bàn ăn dài được chuẩn bị tỉ mỉ, toàn món nhẹ tốt cho sức khỏe.

Chính Cố Dạ Đình là người dặn nhà bếp từ sáng sớm — không cần sơn hào hải vị, chỉ cần thanh đạm, ấm lòng, miễn sao phu nhân có thể ăn ngon.

Tống Như Nguyệt bước vào, hơi ngạc nhiên khi thấy cả nhà đã ngồi đợi sẵn.

Trên bàn, những bông hoa hồng trắng được cắm khéo léo, ánh nến lung linh phản chiếu lên tấm khăn trải bàn màu ngà.

Cả không gian thoang thoảng hương cam dịu nhẹ, quen thuộc như chính mùi hương anh thường chọn cho cô.

Cố Dạ Đình đứng dậy, kéo ghế cho vợ, giọng trầm ấm:

> “Ngồi đi, Nguyệt. Bữa cơm hôm nay… là để chúc mừng em.”

Cô khẽ ngẩng lên, ánh mắt chạm vào nụ cười hiếm hoi nơi khóe môi anh.

Trong tim cô, bỗng dâng lên một cảm xúc ấm áp đến nghẹn lời.

Bên cạnh, Cố Tống Nhiên nhanh nhảu rót ly sữa ấm, đẩy về phía mẹ:

> “Mẹ phải uống hết đó nhé. Con và dì quản gia đã chọn loại tốt nhất rồi.”

Cố Tống Minh Dạ thì chống cằm, nhìn bụng mẹ với ánh mắt tò mò:

> “Không biết em bé là trai hay gái, nhưng con nghĩ chắc là em trai, vì ba mong lắm.”

Cố Dạ Đình liếc nhẹ con trai, cười khẽ:

> “Ba chỉ mong mẹ con khỏe mạnh thôi. Còn là trai hay gái… đều là báu vật.”

Câu nói khiến Tống Như Nguyệt khẽ cười, lòng mềm ra.

Cố Tống Tâm An ngồi cạnh mẹ, tay nhỏ khẽ đặt lên bụng cô, giọng ngọt ngào:

> “Em đang ngủ phải không mẹ? Con sẽ kể chuyện cho em nghe mỗi tối.”

Không khí trong phòng ấm đến lạ.

Quản gia Lục Thành đứng phía sau, nhìn khung cảnh ấy mà khóe mắt ông hơi ướt.

> “Lão theo ngài bao năm rồi… chưa bao giờ thấy Cố Gia bình yên đến thế này. Phu nhân thật sự mang phúc khí đến cho nhà họ Cố.”

Cố Dạ Đình khẽ gật đầu, ánh nhìn dịu lại:

> “Phúc khí của anh… chính là cô ấy.”

Mọi người bật cười, tiếng cười vang khắp đại sảnh.

Bên ngoài, gió thổi nhẹ, ánh trăng rọi xuống vườn hoa, phản chiếu qua khung kính tạo thành những mảng sáng dịu dàng.

Tống Như Nguyệt nhìn quanh — ba đứa con đang ríu rít, quản gia Lục Thành mỉm cười hiền hậu, còn Cố Dạ Đình thì lặng lẽ nhìn cô bằng ánh mắt như muốn nói cả ngàn điều.

Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra — cuộc sống bình yên này chính là giấc mơ mà cô từng đánh đổi mọi thứ để có được.

Một khởi đầu mới, nhẹ nhàng mà trọn vẹn.

---

Đêm khuya, Cố Gia chìm trong tĩnh lặng.

Bầu trời giăng đầy sao, ánh trăng bạc dịu dàng phủ lên khu vườn trước nhà.

Trên ban công, gió đêm thoảng qua mang theo hương hoa nhài dìu dịu.

Tống Như Nguyệt khoác một chiếc khăn mỏng, ngồi tựa vào ghế, tay nhẹ đặt lên bụng.

Ánh mắt cô xa xăm, nhưng bình yên đến lạ.

Cánh cửa kính khẽ mở, Cố Dạ Đình bước ra, trên tay là một ly sữa ấm.

Anh đặt ly trước mặt cô, giọng trầm thấp nhưng dịu dàng:

> “Uống thêm chút đi, bác sĩ nói em cần ngủ sớm, đừng để lạnh.”

Cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh trong ánh trăng:

> “Anh bây giờ giống như một ông ba mẫu mực vậy.”

Anh ngồi xuống bên cạnh, khẽ nắm lấy tay cô.

> “Không phải mẫu mực gì đâu… chỉ là, anh sợ.”

Cô nghiêng đầu nhìn anh, khẽ hỏi:

> “Sợ gì chứ?”

Ánh mắt Cố Dạ Đình dừng lại nơi bàn tay cô đang đặt trên bụng, giọng anh trầm ấm nhưng mang chút run nhẹ:

> “Sợ em lại mệt, sợ em chịu khổ. Lần nào em mang thai, anh đều cảm thấy mình chẳng làm được gì ngoài đứng nhìn.”

Tống Như Nguyệt khẽ siết tay anh, nụ cười dịu dàng:

> “Nhưng anh vẫn luôn ở bên. Đó đã là điều em biết ơn nhất rồi.”

Một làn gió nhẹ thổi qua, mái tóc cô khẽ bay, phản chiếu ánh trăng.

Cố Dạ Đình nhìn cô hồi lâu, rồi cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán:

> “Cảm ơn em, vì vẫn chọn ở lại bên anh… vì đã cho anh một gia đình.”

Cô khẽ tựa đầu lên vai anh, giọng nhỏ nhưng ấm áp:

> “Nếu có kiếp sau, em vẫn muốn gặp anh, vẫn muốn cùng anh có những đứa con này.”

Anh khẽ cười, ôm cô vào lòng, ánh mắt dịu lại, chứa đựng cả một bầu trời thương yêu.

Dưới sân, ánh đèn vàng hắt lên khung cửa kính, hòa cùng tiếng gió và hương đêm, tạo nên một bức tranh tĩnh lặng mà ấm áp đến lạ.

Trong khoảnh khắc ấy, Cố Dạ Đình khẽ nói, như lời hứa:

> “Lần này, anh sẽ để em chỉ cần làm một việc thôi — là hạnh phúc.”

Cô cười khẽ, tựa vào ngực anh, bàn tay anh đặt lên bụng cô — nơi có một sinh linh bé nhỏ đang khẽ cựa mình.

Giữa đêm, tiếng gió rì rào như hát khúc ru dịu dàng cho cả hai người, và cho một khởi đầu mới đang dần lớn lên giữa Cố Gia.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc