Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 13

Trước Sau

break

Thời gian thấm thoắt trôi qua, mùa xuân lại đến, mang theo hơi thở dịu dàng của nắng mới.

Trong Cố Gia, không khí vui vẻ và nhộn nhịp hơn bao giờ hết.

Phòng khách được treo đầy bóng bay và dải ruy băng.

Trên bàn là những món ăn mà Tống Như Nguyệt yêu thích, được quản gia Lục Thành tỉ mỉ chuẩn bị từng chút một.

Cố Tống Nhiên — cô con gái lớn, nay đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp, tóc buộc gọn gàng, dáng vẻ dịu dàng y như mẹ.

Cô vừa sắp xếp lại chăn gối trên ghế sofa, vừa dặn dò Tống Minh Dạ với giọng nghiêm túc:

> “Em trai, đừng chạy lung tung nữa. Mẹ mệt rồi, phải để mẹ nghỉ ngơi.”

Cậu bé Tống Minh Dạ vẫn hiếu động như mọi khi, nhưng nghe chị nói thì ngoan ngoãn ngồi xuống, tay vẫn nghịch chiếc máy bay đồ chơi nhỏ.

Cậu lẩm bẩm:

> “Em chỉ muốn cho em bé xem máy bay thôi mà…”

Ở góc phòng, Tống Tâm An – cô bé út với đôi mắt tròn xoe, ngồi vẽ nguệch ngoạc trên tờ giấy màu.

Cô bé cười tươi, chìa bức tranh lên khoe:

> “Mẹ ơi! Con vẽ em bé nè! Có ba, có mẹ, có chị Nhiên, có anh Minh Dạ, có con nữa!”

Tống Như Nguyệt đang ngồi tựa ghế, ánh mắt dịu dàng nhìn ba đứa con, trong lòng dâng lên một niềm ấm áp khó tả.

Cô nhẹ xoa bụng, nơi có một sinh linh nhỏ đang lớn dần từng ngày.

Lúc này, Cố Dạ Đình vừa từ công ty trở về.

Anh bước vào nhà, thấy cảnh tượng ấm áp ấy, khóe môi anh khẽ cong, giọng nói trầm thấp nhưng chứa đầy yêu thương:

> “Xem ra cả nhà chúng ta đều đã sẵn sàng chào đón em bé rồi nhỉ.”

Cố Tống Nhiên cười khúc khích:

> “Ba, con đã nghĩ ra tên cho em rồi!”

Anh nhướng mày, tỏ vẻ hứng thú:

> “Ồ? Tên gì thế?”

Cô bé nói nhỏ, giọng nhẹ như gió xuân:

> “Cố Tống Hi Nhiên — để mỗi ngày trôi qua, nhà mình đều vui vẻ, bình an như bây giờ.”

Cố Dạ Đình nhìn con gái, ánh mắt đầy tự hào, rồi quay sang nhìn Tống Như Nguyệt, nắm lấy tay cô:

> “Xem đi, con gái anh còn biết đặt tên hay hơn cả anh rồi đấy.”

Cả căn nhà bật cười vui vẻ.

Ánh hoàng hôn từ ngoài cửa sổ rọi vào, phủ lên gương mặt từng người một lớp ánh sáng ấm áp — như một lời chúc phúc ngọt ngào cho tổ ấm mang tên Cố Gia.

Ngoài vườn, những đóa hoa đầu xuân khẽ lay trong gió, hương thơm lan tỏa khắp nơi.

Và ở đâu đó, có tiếng cười giòn tan của những đứa trẻ hòa cùng tiếng tim đập của người mẹ — dịu dàng, trọn vẹn và bình yên.

---

Một buổi chiều tháng Ba, trời đổ mưa nhẹ.

Tống Như Nguyệt ngồi ở phòng khách, tay cầm cuốn album cũ.

Những tấm ảnh ngày cưới, những bức hình khi Nhiên, Minh Dạ, Tâm An chào đời — tất cả như dòng ký ức hiện về.

Cô khẽ mỉm cười, ánh mắt ấm áp, nhưng lòng lại thoáng chút lo lắng khi nghĩ đến sinh linh đang dần lớn trong bụng.

Cô thủ thỉ với quản gia Lục Thành:

> “Hồi ba đứa trước tôi đều khỏe, lần này sao lại thấy mệt hơn nhiều vậy…”

Ông chỉ cười hiền, giọng trầm ấm:

> “Phu nhân, có lẽ là vì em bé lần này đặc biệt hơn. Lão đại cũng bảo rồi, chỉ cần cô và các con khỏe mạnh, công việc có nặng mấy Lão đại cũng gánh hết.”

Nghe vậy, Tống Như Nguyệt chỉ biết khẽ gật đầu.

Cô xoa nhẹ bụng, cảm nhận một cú đạp nhỏ, ánh mắt thoáng qua tia dịu dàng khó tả.

Chiều muộn, Cố Tống Minh Dạ lon ton chạy về, trên tay ôm bó hoa cúc nhỏ bị dính bùn.

Cậu ngẩng lên, đôi mắt sáng như sao:

> “Mẹ! Con hái cho em bé nè! Con nghe chị nói là hoa cúc giúp em bé mơ đẹp đó.”

Tống Như Nguyệt bật cười, đưa tay lau bùn trên má con, ôm cậu vào lòng.

Cố Dạ Đình – Lão đại từ cầu thang bước xuống, nhìn cảnh tượng ấy, lòng anh như tan chảy.

Anh tiến lại, vòng tay ôm cả hai mẹ con, giọng trầm khàn mà dịu dàng:

> “Nếu có thể, anh muốn mỗi ngày trong đời đều như thế này.”

Ngoài sân, Tống Tâm An đang chơi với chị gái Tống Nhiên, hai đứa cùng nhau thả diều.

Cánh diều mang hình trái tim bay cao, chao lượn trong gió.

Tiếng cười trẻ thơ vang vọng khắp khu vườn, hòa cùng tiếng mưa đã ngớt, như khúc nhạc êm đềm của một mái nhà viên mãn.

Đêm đến, khi căn nhà chìm trong yên tĩnh, Tống Như Nguyệt tựa đầu lên vai Lão đại Cố Dạ Đình, giọng nói nhỏ như gió thoảng:

> “Anh này… nếu sau này các con lớn rồi, chắc chúng ta lại nhớ những ngày thế này lắm nhỉ?”

Anh siết chặt tay cô, khẽ đáp:

> “Thì mình lại sinh thêm.”

Cô bật cười khẽ, ánh mắt tràn đầy yêu thương, và trong không gian yên bình ấy — hơi ấm của gia đình lan tỏa như ánh nắng mùa thu, dịu nhẹ mà bền lâu.

---

Những ngày sau đó, Cố Gia ngập tràn trong bầu không khí chờ đợi.

Không còn tiếng xe ra vào tấp nập như trước — Lão đại đã ra lệnh tạm ngừng tất cả công việc ngoài thành phố, chuyển toàn bộ hoạt động về quản lý nội bộ.

Người ta nói Lão đại của Giang Thành là kẻ lạnh lùng, không sợ trời không sợ đất — nhưng chỉ cần phu nhân ho nhẹ một tiếng, cả thế giới như ngừng thở.

Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng len qua rèm cửa, phủ lên khuôn mặt thanh thoát của Tống Như Nguyệt.

Cô ngồi trong khu vườn sau nhà, tay cầm ly sữa ấm, mái tóc được buộc gọn sau gáy.

Bên cạnh là Tống Nhiên đang đọc truyện cho Tâm An nghe, còn Minh Dạ thì ngồi gọt hoa quả, gương mặt cậu bé nghiêm túc đến buồn cười.

Từ xa, Cố Dạ Đình bước ra, áo sơ mi trắng xắn tay, gương mặt tuấn tú nhưng ánh mắt lại không rời khỏi Tống Như Nguyệt.

Anh dừng lại, nói khẽ với Lục Thành:

> “Chuẩn bị cho cô ấy thực đơn mới, đổi sang chế độ nhẹ bụng hơn. Tôi không muốn cô ấy ăn đồ dầu mỡ nữa.”

Lục Thành chỉ cúi đầu đáp:

> “Vâng, Lão đại.”

Anh tiến lại gần, cầm lấy ly sữa trên tay cô, kiểm tra độ ấm, rồi mới khẽ đặt lại.

> “Sao ngồi ngoài trời nắng thế này?”

Tống Như Nguyệt mỉm cười:

> “Em muốn cho con nghe tiếng gió, nghe tiếng chim… như ba đứa trước vậy.”

Anh khẽ siết tay cô, giọng trầm thấp, mang chút lo lắng mà anh giấu chẳng khéo:

> “Em không cần làm gì hết, chỉ cần khỏe mạnh thôi. Mọi thứ khác anh lo được.”

Cô khẽ nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn anh:

> “Lão đại, anh từng chinh phục cả thế giới, mà bây giờ lại sợ một sinh linh bé nhỏ đến thế sao?”

Anh cười nhạt, cúi đầu, giọng khàn đi:

> “Anh chỉ sợ mất em.”

Khoảnh khắc ấy, tim Tống Như Nguyệt khẽ run lên.

Giữa bao mùa gió bão, giữa cả những năm tháng cô từng chịu tổn thương, chỉ có người đàn ông này khiến cô cảm nhận được sự bảo vệ tuyệt đối.

Buổi tối, khi các con đã ngủ, Cố Dạ Đình vẫn còn làm việc trong phòng riêng.

Nhưng thỉnh thoảng anh lại nhìn về phía phòng ngủ, nơi ánh đèn vàng nhạt hắt ra khe cửa.

Anh thở dài, đóng máy tính, rồi bước sang.

Tống Như Nguyệt đang nằm nghiêng, bàn tay đặt nhẹ lên bụng, đôi môi cong khẽ cười trong mơ.

Anh ngồi xuống bên giường, lặng lẽ nắm tay cô, hôn nhẹ lên mu bàn tay ấy — một hành động mà anh chưa từng làm với bất kỳ ai khác trong đời.

> “Nguyệt… chỉ cần em bình an, anh sẵn sàng bỏ cả thế giới này.”

Câu nói ấy tan vào không gian tĩnh lặng của đêm khuya, nhưng lại đọng mãi trong lòng anh — như một lời thề không thể phá bỏ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc