VÀI TUẦN TRƯỚC KHI SINH
Thời gian trôi nhanh như nước chảy.
Chỉ còn vài tuần nữa là Tống Như Nguyệt đến ngày dự sinh, không khí trong Cố Gia vừa háo hức vừa có phần căng thẳng.
Từ sáng sớm, cả biệt thự đã rộn ràng.
Tống Tâm An lon ton chạy quanh phòng mẹ, tay ôm chú gấu bông lớn hơn cả người bé, ríu rít:
> “Con sẽ cho em ngủ với gấu bông này nha mẹ, em sẽ không sợ đâu!”
Tống Nhiên thì đã trưởng thành hơn, phụ mẹ sắp xếp lại đồ cho em bé — những bộ quần áo nhỏ xíu, những đôi vớ len trắng tinh cô gấp cẩn thận từng món.
Cô bé khẽ nói:
> “Mẹ, lần này chắc là em trai phải không ạ?”
Tống Như Nguyệt mỉm cười, khẽ vuốt tóc con:
> “Dù trai hay gái thì cũng đều là bảo bối của mẹ cả.”
Còn Minh Dạ thì lại là người bận rộn nhất nhà.
Cậu tự tay vẽ một bức tranh — cả gia đình năm người đứng quanh cái nôi nhỏ.
Bên dưới, cậu viết nguệch ngoạc hàng chữ non nớt:
> “Chào em, anh trai cả của em đây.”
Buổi chiều, Lão đại Cố Dạ Đình trở về sớm hơn thường lệ.
Anh đã tạm dừng tất cả dự án lớn, mọi cuộc họp đều giao cho người khác.
Lần đầu tiên trong nhiều năm, thế giới ngầm ở Giang Thành không thấy “Lão đại Cố” xuất hiện suốt mấy tuần.
Anh bước vào phòng, thấy cảnh tượng quen thuộc: ba đứa con quây quanh mẹ, cười nói rộn ràng.
Ánh nắng cuối ngày chiếu qua cửa sổ, phủ lên khung cảnh ấy một sắc vàng ấm đến lạ thường.
Cố Dạ Đình khẽ nói:
> “Được rồi, mẹ các con cần nghỉ ngơi. Mấy đứa xuống nhà ăn đi, cha sẽ kể chuyện.”
Ba đứa nhỏ đồng thanh reo lên rồi kéo nhau chạy đi, để lại căn phòng yên tĩnh chỉ còn hai người.
Anh ngồi xuống cạnh giường, nắm lấy tay Tống Như Nguyệt.
Giọng anh trầm thấp, nhẹ như hơi thở:
> “Anh đã chuẩn bị phòng sinh ở bệnh viện tư nhân rồi. Tất cả thiết bị tốt nhất, bác sĩ giỏi nhất. Chỉ cần em yên tâm thôi.”
Cô mỉm cười, ánh mắt đầy dịu dàng:
> “Anh lúc nào cũng lo xa như thế. Em không sợ, vì em biết… chỉ cần có anh ở bên là đủ.”
Anh không nói gì thêm, chỉ cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô — nụ hôn thay cho mọi lời hứa.
ĐÊM SINH CON
Đêm hôm ấy, mưa rơi lất phất ngoài cửa sổ.
Trời Giang Thành bất chợt nổi gió, như thể muốn thử thách trái tim của những người đang chờ đợi.
Khoảng nửa đêm, Tống Như Nguyệt bất chợt thấy đau quặn bụng.
Cơn đau đầu tiên đến nhẹ, nhưng nhanh chóng lan rộng.
Cố Dạ Đình lúc ấy đang đọc tài liệu trong phòng làm việc, vừa nghe tiếng cô gọi, anh đã lập tức bỏ tất cả chạy tới.
> “Nguyệt! Sao rồi, có phải…”
Cô khẽ gật đầu, mồ hôi thấm trên trán.
Anh không để cô nói thêm, lập tức bế cô lên, giọng khàn đi nhưng dứt khoát:
> “Đi bệnh viện ngay!”
Ngoài hành lang, Lục Thành đã chuẩn bị sẵn xe.
Ba đứa nhỏ bị đánh thức bởi tiếng ồn, Tống Nhiên chạy ra, nước mắt lưng tròng:
> “Ba ơi, mẹ sẽ không sao chứ?”
Cố Dạ Đình cúi xuống, ôm con gái vào lòng, giọng dịu đi hiếm thấy:
> “Không sao đâu, mẹ con mạnh mẽ lắm. Giữ nhà giúp ba nhé.”
Chiếc xe lao đi giữa màn đêm.
Trong bệnh viện tư nhân, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn từ trước — đúng như lời anh hứa.
Từng phút trôi qua dài như thế kỷ.
Anh đứng bên ngoài phòng sinh, bàn tay siết chặt, ánh mắt kiên định nhưng đầy căng thẳng.
Cả đời anh từng đối đầu súng đạn, từng bước qua máu và bóng tối — nhưng chưa bao giờ anh thấy sợ như lúc này.
Cuối cùng, sau bao giờ phút tưởng như ngừng thở, cánh cửa mở ra.
Âm thanh đầu tiên vang lên là tiếng khóc yếu ớt nhưng đầy sức sống.
Nữ y tá mỉm cười, khẽ nói:
> “Chúc mừng, là một bé trai khỏe mạnh.”
Cố Dạ Đình lặng người.
Anh bước đến, nhìn thấy Tống Như Nguyệt mệt nhoài nhưng nở nụ cười.
Cô khẽ nói, giọng yếu ớt mà hạnh phúc:
> “Anh xem… con giống anh đấy.”
Anh cúi xuống, hôn lên trán cô, mắt đỏ hoe — lần đầu tiên trong đời, người đàn ông thép ấy rơi nước mắt.
> “Cảm ơn em… Nguyệt, em vất vả rồi.”
Bên ngoài, cơn mưa đã dừng.
Bầu trời đêm dần sáng, ánh bình minh đầu tiên của ngày mới soi rọi lên khuôn mặt họ.
Một khởi đầu mới — cho Cố Gia, cho tình yêu đã đi qua giông bão, và cho sinh linh nhỏ bé vừa cất tiếng khóc đầu tiên giữa vòng tay của cha mẹ mình.