Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 15

Trước Sau

break

SÁNG HÔM SAU

Ánh nắng đầu ngày len qua tấm rèm trắng, dịu dàng chiếu vào căn phòng bệnh sang trọng.

Không gian tràn ngập hương hoa nhài thoang thoảng — những bó hoa do Lão đại Cố Dạ Đình đặt từ đêm qua, được Lục Thành sắp xếp quanh giường bệnh, tinh tế đến từng chi tiết.

Tống Như Nguyệt nằm trên giường, sắc mặt tuy nhợt nhạt nhưng ánh mắt lại tràn đầy dịu dàng.

Bên cạnh, Cố Dạ Đình vẫn ngồi đó — suốt đêm không rời đi dù chỉ một khắc.

Áo sơ mi anh nhàu nhẹ, mắt thâm quầng, nhưng trong ánh nhìn sâu thẳm lại ánh lên niềm vui không thể giấu.

Anh nhẹ cúi đầu, sửa lại góc chăn cho vợ, giọng khàn khàn mà ấm áp:

> “Ngủ thêm một chút nữa đi. Anh và con đều ở đây.”

Cô khẽ lắc đầu, giọng yếu ớt nhưng mỉm cười:

> “Em nghe thấy tiếng con rồi… để em nhìn con một chút.”

Anh bế đứa bé lại, đặt vào vòng tay cô.

Đứa nhỏ ngủ ngoan, làn da hồng hào, ngón tay bé xíu khẽ nắm lấy ngón tay của mẹ.

Một giọt nước mắt khẽ rơi trên má Tống Như Nguyệt, cô nói khẽ:

> “Chào con… chào mừng con đến với thế giới này, bảo bối của mẹ.”

Cửa phòng nhẹ mở.

Tống Nhiên, Minh Dạ và Tâm An bước vào, mỗi đứa ôm theo một món quà nhỏ.

Phía sau là Lục Thành và vài người giúp việc trong nhà, ai cũng mỉm cười hạnh phúc.

“Mẹ!” – ba giọng nói non nớt vang lên cùng lúc.

Ba đứa chạy đến bên giường, cẩn thận leo lên, đôi mắt tò mò nhìn đứa bé đỏ hỏn đang ngủ say.

Tống Tâm An tròn mắt hỏi:

> “Sao em nhỏ thế này mẹ? Nhìn như búp bê luôn á.”

Tống Minh Dạ ưỡn ngực, tỏ vẻ anh hùng:

> “Em bé còn nhỏ nên phải có anh bảo vệ!”

Tống Nhiên thì dịu dàng cúi xuống hôn lên trán em bé, ánh mắt chan chứa yêu thương:

> “Chào em, chị là Tống Nhiên, chị sẽ dạy em học chữ và chơi đàn nha.”

Cố Dạ Đình đứng cạnh, nhìn cảnh tượng trước mắt mà lòng anh như lắng lại.

Cả đời anh từng sống giữa đêm tối, nơi không có tình thân hay tiếng cười, thế mà giờ đây, anh lại có được một gia đình trọn vẹn đến thế này.

Anh nhìn sang Tống Như Nguyệt, ánh mắt sâu lắng:

> “Em đặt tên cho con đi.”

Cô ngẫm nghĩ một lúc, rồi khẽ nói:

> “Con tên là Cố Tống Thiên Dã… vì con đến vào buổi bình minh, như ánh sáng đầu tiên soi rọi cả Cố Gia.”

Cả căn phòng như lặng đi trong giây lát, chỉ còn lại tiếng cười khẽ của các con.

Tống Nhiên reo lên:

> “Tên đẹp quá mẹ ơi!”

Minh Dạ gật gù: “Giống ba, mạnh mẽ.”

Còn Tâm An thì ôm chặt lấy cánh tay mẹ, cười híp mắt:

“Con thích, vì có chữ ‘Thiên’, nghĩa là trời cao, giống như nhà mình sẽ luôn hạnh phúc mãi mãi.”

Cố Dạ Đình đưa tay vuốt tóc con gái nhỏ, rồi khẽ đặt nụ hôn lên trán Tống Như Nguyệt:

> “Cảm ơn em, vì đã mang đến cho anh cả bầu trời này.”

Ánh sáng buổi sớm phủ lên khuôn mặt họ — một gia đình năm người giờ đây có thêm một thiên thần nhỏ, sáu trái tim cùng hòa chung nhịp đập.

Ngoài cửa sổ, chim hót líu lo, nắng mai vàng rực, và cuộc sống mới lại bắt đầu — êm đềm, tràn đầy yêu thương.

Sau Khi Xuất Viện

Ba ngày sau khi sinh, bầu trời Giang Thành trong xanh lạ thường. Ánh nắng rải khắp con đường dẫn về Cố Gia, soi lên hàng cây đang khẽ lay trong gió.

Chiếc xe đen sang trọng dừng lại trước cổng biệt thự.

Tống Như Nguyệt được Cố Dạ Đình nhẹ nhàng đỡ xuống xe, dáng vẻ anh cẩn trọng đến mức từng bước chân đều trở nên dịu dàng.

Trên tay cô là bé Cố Tống Thiên Dã, cuộn tròn trong chiếc chăn trắng tinh, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng như cánh đào non.

Lục Thành và vài người giúp việc đã đứng chờ sẵn.

Thấy vợ chồng chủ nhân bước xuống, ông cúi đầu, giọng mang theo niềm vui chân thành:

> “Chào mừng Lão đại và Phu nhân về nhà. Chúc mừng Cố Gia đón thêm thành viên mới.”

Tống Như Nguyệt khẽ mỉm cười, dù còn yếu nhưng trong ánh mắt vẫn tràn đầy ấm áp.

> “Cảm ơn mọi người, cực quá rồi.”

Hai đứa nhỏ, Cố Tống Minh Dạ và Cố Tống Tâm An, từ trong nhà chạy ùa ra.

> “Mẹ ơi! Em Thiên Dã đâu rồi, con muốn xem em!”

Cố Dạ Đình cười khẽ, cúi người cho hai đứa nhỏ nhìn.

> “Nhỏ xíu thế này thôi, hai đứa không được ồn ào làm em sợ.”

Tống Tâm An tròn mắt nhìn đứa em bé tí trong vòng tay mẹ, khẽ nói:

> “Em dễ thương quá, mẹ ơi, giống ba nhiều hơn.”

Cả nhà bật cười.

Không khí Cố Gia lúc này chan hòa, nhẹ nhàng như một bản nhạc buổi sớm.

Tống Như Nguyệt được đưa vào phòng nghỉ riêng. Mọi thứ trong phòng đều đã được chuẩn bị sẵn — ga giường mới tinh, bình hoa trắng trên bàn, và cả khung ảnh chụp gia đình được đặt ngay đầu giường.

Cố Dạ Đình đỡ vợ ngồi xuống giường, khẽ kéo chăn cho cô.

Ánh mắt anh mềm như nước:

> “Em nghỉ đi, anh sẽ trông con.”

Cô nhìn anh, nở nụ cười mệt nhưng dịu dàng:

> “Anh cũng mệt rồi, đừng ôm hết việc như trước nữa. Bây giờ anh không chỉ là Lão đại của Giang Thành… mà còn là ba của bốn đứa nhỏ.”

Anh khẽ bật cười, ngồi xuống cạnh cô, bàn tay siết nhẹ tay cô.

> “Ừ, nhưng dù bao nhiêu đứa, em vẫn là người anh thương nhất.”

Ngoài cửa sổ, nắng len qua khung rèm, soi lên hình ảnh hai người và đứa trẻ trong vòng tay họ — một bức tranh hoàn hảo của bình yên sau bão tố.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc