Đêm Đầu Tiên Sau Khi Trở Về Nhà
Trời đã chạng vạng. Ánh hoàng hôn nhuộm cam khắp khu vườn phía sau biệt thự, nơi những khóm hoa hồng đang nở rộ.
Không gian Cố Gia tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng cười nói vang vọng từ phòng khách.
Tống Như Nguyệt ngồi trên chiếc ghế dài gần lò sưởi, mái tóc dài buông nhẹ, khuôn mặt vẫn còn hơi nhợt sau cơn sinh nở nhưng ánh mắt lại dịu dàng đến lạ. Trong vòng tay cô, bé Cố Tống Thiên Dã đang ngủ ngoan, hơi thở đều đều.
Phía đối diện, Cố Dạ Đình đang cởi áo vest, ngồi xuống cạnh cô. Ánh lửa hắt lên gương mặt anh, làm nổi bật đôi mắt sâu trầm nhưng ấm áp.
Anh khẽ nói:
> “Em lạnh không? Để anh điều nhiệt độ thấp lại một chút, sợ Thiên Dã khó chịu.”
Cô khẽ lắc đầu, giọng nhỏ nhẹ:
> “Không đâu, con ngủ ngon thế này là đủ rồi.”
Cửa phòng bật mở.
Cố Tống Nhiên dắt tay Cố Tống Minh Dạ và Cố Tống Tâm An đi vào. Ba đứa nhỏ đều đã tắm rửa sạch sẽ, tóc còn ướt, mặc đồ ngủ đồng bộ do chính Tống Như Nguyệt chuẩn bị từ trước.
> “Mẹ ơi, con muốn bế em một chút được không?” – Cố Tống Nhiên hỏi, ánh mắt sáng long lanh.
Cô mỉm cười, khẽ gật đầu:
> “Nhẹ tay thôi nhé, em còn nhỏ lắm.”
Cả ba cùng ngồi xuống, vây quanh cô.
Cố Tống Nhiên cẩn thận bế em, Cố Tống Tâm An ngồi bên, chạm nhẹ ngón tay vào bàn tay bé xíu của Thiên Dã, rồi cười khúc khích:
> “Em nắm tay con kìa mẹ ơi! Tay nhỏ xíu như cánh hoa!”
Cố Tống Minh Dạ ngồi im lặng hơn, nhưng ánh mắt đầy tự hào:
> “Sau này, con sẽ bảo vệ cả ba đứa em. Không để ai bắt nạt được đâu.”
Cố Dạ Đình nghe vậy bật cười, đặt tay lên vai con trai:
> “Câu này nghe giống ba hồi nhỏ quá.”
Tống Như Nguyệt khẽ liếc anh, nửa trách nửa thương:
> “Nếu giống anh thì con trai em khổ mất, ngang bướng chẳng ai chịu nổi.”
Anh nghiêng đầu, cười nhẹ, giọng trầm ấm:
> “Nhưng cũng nhờ ngang bướng… mà anh mới giữ được em đến tận bây giờ.”
Không khí trong phòng lặng đi một nhịp.
Rồi cả nhà bật cười.
Ngoài trời, gió đêm khẽ thổi qua tán lá, mang theo hương hoa thoảng nhẹ.
Trong căn biệt thự giữa núi rừng tĩnh mịch ấy, ánh đèn ấm áp tỏa ra từ phòng khách — như một ngọn lửa nhỏ sưởi ấm trái tim của tất cả mọi người.
Cả Cố Gia đêm ấy, ngập trong tiếng cười và hạnh phúc.
Tháng Sau — Sinh Nhật Của Cố Tống Nhiên
Một tháng trôi qua thật nhanh.
Mùa xuân vừa chạm ngõ, những cơn gió ấm đầu mùa len qua từng khung cửa sổ, mang theo mùi hương nhẹ của hoa hồng và oải hương từ khu vườn phía sau Cố Gia.
Trong phòng khách, Tống Như Nguyệt đang bế bé Thiên Dã, vừa ru con ngủ vừa nhìn Lục Thành và mấy người giúp việc tất bật trang trí.
Bóng bay, ruy băng, dải lụa hồng phấn được treo khắp nơi, chiếc bánh sinh nhật nhiều tầng đang được đặt giữa bàn dài phủ khăn trắng tinh.
> “Phu nhân, bánh kem vị dâu và vani như tiểu thư dặn, tôi đã cho người mang đến rồi ạ.” – Lục Thành báo cáo, giọng vừa trang trọng vừa không giấu nổi niềm vui.
Tống Như Nguyệt mỉm cười, khẽ gật đầu:
> “Cảm ơn, Lão Lục. Con bé thích vị này từ nhỏ, có lẽ năm nay sẽ bất ngờ lắm.”
Phía sau, Cố Dạ Đình đang xem qua danh sách khách mời — chủ yếu là bạn học của con gái, vài người thân quen và thầy cô trong trường.
Ánh mắt anh lướt qua dòng chữ “Sinh nhật lần thứ 15 của Tống Nhiên”, khóe môi anh cong nhẹ, nửa tự hào, nửa xúc động.
> “Mới đó mà đã mười lăm tuổi rồi...” – anh khẽ nói, giọng thấp nhưng ấm.
Tống Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn chồng, nụ cười dịu dàng:
> “Anh nhớ lúc con bé mới sinh không? Khi ấy anh còn chưa dám bế, cứ sợ làm rơi con.”
Cố Dạ Đình khẽ bật cười, tiến đến ngồi bên cô, nhẹ nhàng xoa đầu bé Thiên Dã trong lòng vợ:
> “Lúc đó anh chưa biết thế nào là làm cha… giờ thì biết rồi, mà còn phải làm cha của bốn đứa.”
Cả hai nhìn nhau, nụ cười đầy ấm áp.
Phía trên lầu, Cố Tống Nhiên đang thử váy trong phòng.
Chiếc váy trắng tinh khôi, có dải ruy băng hồng buộc ngang eo, làm cô trông như một thiếu nữ mới lớn, vừa dịu dàng vừa mang chút kiêu kỳ.
Cố Tống Tâm An chạy vào, reo lên:
> “Chị Nhiên đẹp quá! Chị như công chúa thiệt luôn đó!”
Cố Tống Minh Dạ đứng ngoài cửa, khoanh tay ra vẻ người lớn:
> “Chị là công chúa, còn anh là vệ sĩ. Ai dám bắt nạt chị, anh đánh hết.”
Tống Nhiên bật cười, quay sang nhìn hai em:
> “Vậy còn em Tâm An thì sao?”
> “Em là... tiên nhỏ bay quanh chị!” – cô bé đáp nhanh, khiến cả ba cùng cười vang.
Chiều hôm đó, Cố Gia rực sáng bởi ánh đèn và tiếng nhạc.
Giữa tiếng reo hò chúc mừng, Cố Tống Nhiên thổi nến, nhắm mắt cầu nguyện — trong ánh mắt ba mẹ, cô bé không chỉ là đứa con gái đầu lòng, mà còn là minh chứng cho những tháng ngày yêu thương, hy sinh và trưởng thành mà cả hai đã cùng trải qua.