Khoảnh Khắc Tỏa Sáng
Buổi tiệc sinh nhật diễn ra trong khu vườn sau Cố Gia, nơi ánh đèn vàng rải khắp lối đi, lung linh phản chiếu trên mặt hồ phẳng lặng.
Tiếng nhạc du dương vang lên, từng cánh hoa hồng được gió đưa khẽ bay, tạo nên khung cảnh đẹp như một bức tranh.
Giữa tất cả ánh nhìn, Cố Tống Nhiên bước ra.
Cô mặc chiếc váy trắng tinh khôi, tà váy khẽ lay theo từng nhịp bước. Mái tóc đen mượt được buộc hờ bằng dải ruy băng ngọc trai, gương mặt phảng phất nét dịu dàng của mẹ, nhưng ánh mắt lại mang thần thái trầm tĩnh, mạnh mẽ giống hệt cha.
Cô đi giữa đám đông bạn bè, dáng đi tự tin, từng bước đều mang theo vẻ kiêu hãnh vốn dĩ thuộc về một tiểu thư nhà họ Cố.
Khi cô mỉm cười, ánh sáng nơi ấy như dừng lại — khiến cả khu vườn dường như rực rỡ hơn.
Đám bạn của Tống Nhiên khẽ trầm trồ:
> “Cố Tống Nhiên hôm nay đẹp thật đó… đúng là con gái nhà danh giá có khác.”
“Không chỉ đẹp, mà còn khí chất nữa kìa, nhìn dáng đi thôi cũng đủ khiến người ta ngưỡng mộ.”
Từ xa, Tống Như Nguyệt và Cố Dạ Đình đứng cạnh nhau, ánh mắt cả hai đều dịu lại.
Tống Như Nguyệt khẽ nắm tay chồng, giọng nói lẫn trong tiếng gió:
> “Con bé lớn thật rồi, anh nhỉ? Mới ngày nào còn bé xíu, bây giờ đã biết tự tin bước đi giữa mọi người như thế…”
Cố Dạ Đình nhìn con gái, đôi mắt anh ánh lên niềm tự hào sâu sắc, khóe môi khẽ cong:
> “Con bé là sự kiêu hãnh của anh… và là bản sao đẹp nhất của em.”
Tống Như Nguyệt khẽ tựa đầu lên vai anh, nụ cười nhẹ như sương:
> “Em chỉ mong con bé sau này luôn giữ được ánh nhìn ấy — tự tin, nhưng vẫn ấm áp như hôm nay.”
Cả hai lặng lẽ nhìn cô con gái đang cười nói giữa đám đông, trái tim ngập tràn một niềm hạnh phúc không thể nói thành lời.
Giữa ánh đèn và tiếng cười, hình ảnh Cố Tống Nhiên như một ngôi sao nhỏ, tỏa sáng rực rỡ trong bầu trời bình yên của Cố Gia.
Sau Buổi Tiệc Sinh Nhật
Đêm đã khuya.
Sau khi khách khứa ra về, khu vườn chỉ còn lại tiếng gió khẽ lay qua những cánh hoa rơi.
Cố Tống Nhiên vẫn ngồi đó, bên chiếc bàn nhỏ cạnh hồ nước, đôi chân khẽ đung đưa, mắt nhìn những ánh đèn phản chiếu lấp lánh.
Tống Như Nguyệt bước đến, trên tay là chiếc áo choàng mỏng.
> “Con gái, trời lạnh rồi đấy.”
Cô khẽ choàng áo lên vai con gái. Tống Nhiên ngẩng đầu, nở nụ cười dịu dàng — nụ cười mà Tống Như Nguyệt vẫn luôn xem là điểm yếu của trái tim mình.
Cố Dạ Đình cũng đến, trên tay cầm hai ly sữa ấm, đặt một ly trước mặt con.
> “Sinh nhật trọn vẹn chứ, công chúa nhỏ?”
Cố Tống Nhiên gật đầu, giọng nói trong trẻo:
> “Con rất vui. Con cảm ơn ba mẹ đã chuẩn bị mọi thứ cho con.”
Một lát sau, cô ngập ngừng, đôi mắt ánh lên sự nghiêm túc hiếm thấy:
> “Ba mẹ... con nghĩ là con biết mình muốn làm gì rồi.”
Tống Như Nguyệt hơi nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng:
> “Muốn làm gì nào?”
Cố Tống Nhiên hít sâu, nói chậm rãi:
> “Con muốn trở thành bác sĩ… giống mẹ. Nhưng không chỉ để cứu người, mà còn để hiểu cảm giác của mẹ năm xưa — khi con còn nhỏ, mẹ vẫn luôn mạnh mẽ như thế nào.”
Tống Như Nguyệt sững người, đôi mắt khẽ đỏ.
Cô không ngờ đứa con gái mà mình từng ôm trong lòng, nay lại nói ra những lời khiến tim cô run lên như vậy.
Cố Dạ Đình nhìn con, bàn tay anh siết nhẹ vai cô:
> “Nếu đó là điều con muốn, ba mẹ sẽ luôn ủng hộ. Dù con đi đến đâu, Cố Gia vẫn luôn là nơi con có thể trở về.”
Cố Tống Nhiên khẽ mỉm cười, nước mắt lấp lánh trong mắt:
> “Con hứa… sẽ khiến ba mẹ tự hào.”
Ba người ngồi bên nhau, dưới bầu trời đêm đầy sao.
Ánh sáng từ ngọn đèn trong vườn phản chiếu lên gương mặt họ — bình yên, hạnh phúc, và rực rỡ như một khởi đầu mới.
Từ xa, Cố Tống Minh Dạ và Cố Tống Tâm An vẫn còn thức, trộm nhìn qua khung cửa sổ, khúc khích cười.
> “Chị Hai được ba mẹ cưng quá ha.”
“Ừ, nhưng chị Hai giỏi mà. Sau này em cũng muốn được như chị ấy.”
Trong căn biệt thự lớn của Cố Gia, đêm nay tràn ngập tiếng cười ấm áp — tiếng cười của một gia đình trọn vẹn, nơi yêu thương không còn là điều xa vời mà là hiện thực rõ ràng giữa đời thường.
Sáng Hôm Sau Ở Cố Gia
Ánh nắng ban mai len qua tán lá, chiếu nhẹ xuống khu vườn sau nhà.
Tiếng chim ríu rít hòa cùng hương thơm dìu dịu của hoa nhài khiến khung cảnh trở nên yên bình đến lạ.
Cố Tống Nhiên đã dậy từ sớm.
Cô khẽ cột lại mái tóc dài, thay chiếc váy trắng đơn giản rồi bước xuống bếp.
Phu nhân Tống Như Nguyệt đang cắt trái cây cho bữa sáng, trên khuôn mặt vẫn còn phảng phất nét mệt mỏi vì đêm qua lo chuẩn bị tiệc.
> “Mẹ để con làm cho, mẹ nghỉ một chút đi.”
Tống Nhiên nói, giọng đầy ân cần.
Tống Như Nguyệt khẽ mỉm cười, ngước nhìn con gái:
> “Con trưởng thành thật rồi, mới ngày nào còn khóc đòi bế…”
Cả hai cùng bật cười.
Không khí trong gian bếp ngập tràn mùi bánh nướng, mùi sữa ấm, và tiếng nói cười nhẹ nhàng.
Một lát sau, Cố Tống Tâm An chạy vào, tay ôm con thỏ trắng nhỏ.
> “Chị Hai! Con thỏ của em trốn mất tiêu rồi, em tìm cả buổi!”
Tống Nhiên cúi xuống, xoa đầu em gái:
> “Thì ra là trốn trong lòng em đó, cô nhóc.”
Tâm An phồng má, còn Tống Như Nguyệt khẽ lắc đầu, nụ cười dịu dàng không giấu nổi.
Còn Cố Tống Minh Dạ — cậu bé thông minh nhưng có phần nghịch ngợm — cũng vừa thức dậy, bước vào với mái tóc rối tung.
> “Mẹ ơi, hôm nay ba lại đi làm sớm à?”
Tống Như Nguyệt gật đầu:
> “Ừ, ba con đi xử lý công việc với Lão Thành rồi. Nói chiều sẽ về sớm ăn cùng cả nhà.”
Cả ba đứa nhỏ đồng thanh reo lên:
> “Dạaa!”
Buổi sáng nơi Cố Gia rộn ràng tiếng cười.
Giữa khung cảnh đó, Tống Như Nguyệt đứng nhìn các con, trong lòng khẽ dâng lên cảm xúc khó tả.
Từng bước đi của họ, từng tiếng cười, từng ánh mắt đều khiến cô thấy rằng những nỗi đau, những mất mát năm xưa — cuối cùng cũng đã đổi lấy được một hạnh phúc trọn vẹn.
Cô chạm nhẹ lên bụng mình — nơi khẽ động một chút, khiến trái tim cô thắt lại.
> “Có lẽ... thêm một phép màu nữa sắp đến.”
Ánh sáng buổi sớm rọi lên khuôn mặt cô, làm đôi mắt Tống Như Nguyệt ánh lên một vẻ dịu dàng, bình yên — nhưng cũng ẩn chứa một điều gì đó sâu thẳm, như một lời hứa thầm lặng của người mẹ dành cho tương lai.