Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 18

Trước Sau

break

Ngày Thi Của Tống Nhiên

Sáng sớm, bầu trời trong xanh, nắng nhẹ phủ lên con đường trước cổng Cố Gia.

Cả nhà đều đã dậy từ sớm. Không khí có phần khẩn trương nhưng ấm áp lạ thường — hôm nay là ngày thi tuyển sinh vào cấp ba của Cố Tống Nhiên.

Tống Như Nguyệt tỉ mỉ chuẩn bị bữa sáng, còn Cố Dạ Đình đích thân lái xe chở con gái đến trường thi.

Trước khi ra khỏi nhà, Tống Tâm An chạy lại, ôm chân chị gái, giọng trong veo:

> “Chị Hai cố lên nha! Nếu chị đậu, em sẽ nhường con thỏ bông cho chị luôn đó!”

Tống Nhiên bật cười, cúi xuống xoa đầu em gái:

> “Thế thì chị phải cố gắng thật rồi.”

Bên cạnh, Cố Tống Minh Dạ khoanh tay, giả vờ nghiêm túc nhưng không giấu được sự tự hào:

> “Chị Hai đừng lo, đề năm nay em coi rồi, chắc không khó đâu.”

Tống Như Nguyệt nhìn các con cười khẽ:

> “Minh Dạ, lo cho chị con quá ha. Em thì cũng sắp thi học kỳ rồi đấy, đừng chủ quan.”

Cậu bé gãi đầu, lúng túng cười:

> “Con biết rồi mẹ, con học lớp 8 rồi mà.”

Tiếng nói, tiếng cười hòa trong làn gió sớm.

Cố Dạ Đình bước đến, nắm tay Tống Như Nguyệt một thoáng rồi khẽ nói với con gái:

> “Con gái của ba, đi thi không cần áp lực. Dù kết quả thế nào, con vẫn là niềm tự hào lớn nhất của ba mẹ.”

Tống Nhiên khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên sự tự tin xen lẫn xúc động.

> “Con hứa sẽ không để ba mẹ thất vọng.”

Chiếc xe sang trọng rời khỏi cổng, lăn bánh dọc theo con đường quanh núi.

Phía xa, Tống Như Nguyệt đứng dõi theo, gió thổi nhẹ làm tóc cô khẽ bay — lòng dâng tràn những ký ức về tuổi trẻ của chính mình, khi cô cũng từng mang trong mình bao ước mơ và khát vọng như con gái hôm nay.

Buổi Chiều Ở Trường

Trong khi Tống Nhiên làm bài thi, Cố Tống Minh Dạ đang ở trường cấp 2.

Cậu vốn thông minh, học giỏi, nhưng đôi lúc lại hơi nghịch ngợm khiến giáo viên chủ nhiệm phải lắc đầu.

Dù vậy, ai cũng biết — cậu chính là “thiếu gia nhỏ của Cố Gia” luôn mang phong thái tự tin, lễ phép và tốt bụng.

Còn Cố Tống Tâm An, cô bé năm nay vào lớp 5, đang vui vẻ trong sân trường, kể cho bạn bè nghe về “chị Hai sắp thi cấp ba”.

> “Chị mình giỏi lắm, chắc chắn sẽ đậu trường tốt nhất thành phố!”

Câu nói hồn nhiên của cô bé khiến ai nghe cũng mỉm cười.

---

 Chiều Tối — Khi Cả Nhà Lại Quây Quần

Khi hoàng hôn buông xuống, Cố Dạ Đình và Tống Như Nguyệt đón Tống Nhiên trở về.

Cô ngồi trên xe, mệt nhưng ánh mắt vẫn sáng lên niềm tin.

> “Con làm tốt lắm.”

Cố Dạ Đình nói, giọng trầm ấm.

Tống Nhiên tựa đầu vào vai mẹ, mỉm cười nhẹ:

> “Con thấy… hình như con làm được rồi.”

Cả nhà bật cười, tiếng cười vang vọng khắp khu vườn.

Cố Gia một lần nữa tràn ngập hạnh phúc — không phải vì quyền lực, danh vọng, mà vì những khoảnh khắc giản dị mà ấm áp giữa người thân.

 Ngày Công Bố Kết Quả Thi

Buổi sáng, ánh nắng vàng phủ khắp khu vườn Cố Gia.

Tiếng gió lùa qua tán lá hòa cùng hương hoa thoảng nhẹ trong không khí.

Hôm nay là ngày công bố kết quả thi cấp 3 của Cố Tống Nhiên, và toàn bộ Cố Gia đều hồi hộp chờ đợi.

Trong phòng khách, Tống Như Nguyệt ngồi bên chiếc nôi nhỏ, nhẹ nhàng đung đưa cho bé Thiên Dã ngủ.

Cậu bé mới tròn 5 tháng tuổi, khuôn mặt tròn trĩnh, làn da trắng mịn như sữa, đôi mắt nhắm nghiền nhưng đôi môi lại khẽ cong lên như đang mơ thấy điều gì vui.

Bên cạnh, Cố Dạ Đình giả vờ đọc báo, nhưng ánh mắt anh thi thoảng lại hướng ra cửa — rõ ràng anh cũng đang chờ tin của con gái.

Bất chợt, tiếng bước chân vội vàng vang lên từ cầu thang.

Cố Tống Nhiên chạy xuống, tay cầm tờ giấy in kết quả, giọng run run:

> “Ba, mẹ! Con... con đậu rồi! Con vào trường trọng điểm rồi ạ!”

Khoảnh khắc ấy, không gian như vỡ òa.

Tống Như Nguyệt bật dậy, suýt quên cả cậu út trong nôi, ôm chầm lấy con gái:

> “Thật sao? Con gái mẹ giỏi quá!”

Cố Dạ Đình mỉm cười, đôi mắt anh ánh lên niềm tự hào sâu thẳm:

> “Ba biết con sẽ làm được. Tốt lắm, Tống Nhiên.”

Cố Tống Minh Dạ nhảy lên vui mừng:

> “Chị Hai đậu rồi! Chị Hai đậu thật rồi!”

Cố Tống Tâm An cũng reo lên, giọng lanh lảnh:

> “Em đã nói mà! Chị Nhiên là nhất!”

Tiếng nói cười vang khắp căn nhà.

Trong nôi, bé Thiên Dã giật mình, hé mở đôi mắt trong veo rồi cất tiếng “ư... a...” như muốn hòa chung niềm vui của cả nhà.

Tống Như Nguyệt cúi xuống, khẽ chạm vào bàn tay nhỏ xíu ấy:

> “Thiên Dã cũng muốn chúc mừng chị Nhiên hả con?”

Cậu bé khẽ cười, đôi môi cong cong, khiến cả nhà đều bật cười theo.

Cố Dạ Đình bước đến, vòng tay ôm lấy vai vợ, ánh mắt anh lặng lẽ mà dịu dàng:

> “Cố Gia hôm nay thật náo nhiệt… tất cả đều là nhờ em.”

Tống Như Nguyệt ngước nhìn anh, khẽ đáp:

> “Không, là nhờ chúng ta.”

Ánh sáng buổi sớm chiếu qua khung cửa, phủ lên khung cảnh ấm áp —

nơi một gia đình nhỏ đang tràn đầy tiếng cười, tình yêu và niềm tự hào.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc