Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 19

Trước Sau

break

Buổi Chiều Ở Sân Sau

Chiều hôm đó, sau khi tiệc nhỏ được chuẩn bị, cả nhà tụ tập ở vườn sau.

Cố Tống Nhiên cùng Minh Dạ và Tâm An đang chơi đùa, còn bé Thiên Dã nằm trong nôi được che dù, tay khẽ quơ giữa không trung, miệng bi bô những âm thanh đáng yêu.

Từ hiên nhà, Tống Như Nguyệt và Cố Dạ Đình ngồi cạnh nhau, ngắm nhìn các con.

> “Mọi thứ bây giờ yên bình thật anh nhỉ?”

“Ừ. Anh chỉ cần thế này là đủ.”

Họ mỉm cười, nắm tay nhau thật khẽ.

Phía xa, hoàng hôn phủ xuống, phản chiếu ánh vàng lên từng gương mặt nhỏ bé —

bốn đứa con của họ, bốn niềm tự hào, bốn tia sáng của Cố Gia.

---

 Đêm Bình Yên Ở Cố Gia

Đêm nay, bầu trời trong vắt, trăng tròn soi sáng cả khu vườn rộng sau nhà.

Gió nhẹ thổi qua, đưa theo mùi hương hoa nhài thoang thoảng.

Trong phòng, Tống Như Nguyệt đang ngồi bên chiếc nôi, khẽ hát ru bé Thiên Dã.

Cậu bé đã ngủ say, gương mặt nhỏ nhắn tựa thiên thần, hơi thở đều đều.

Tống Như Nguyệt khẽ vuốt mái tóc mềm của con, miệng mỉm cười dịu dàng —

một nụ cười của người mẹ đã đi qua bao sóng gió, giờ chỉ cần nhìn thấy các con bình yên là đủ hạnh phúc.

Phía sau, Cố Dạ Đình lặng lẽ bước vào, đặt tay lên vai cô.

> “Nguyệt à, con ngủ rồi sao?”

“Ừ, mới vừa ngủ. Hôm nay chắc mệt, cả ngày cứ cười mãi.”

Anh khẽ cười, cúi xuống hôn lên trán đứa bé, giọng khàn khàn:

> “Giống em… mỗi lần mệt là lại cười để giấu đi.”

Tống Như Nguyệt quay lại, ánh mắt cô dịu dàng:

> “Bây giờ không còn gì phải giấu nữa, anh à.”

Cả hai nhìn nhau, trong ánh đèn mờ vàng, ánh mắt họ như chạm đến tận cùng của yêu thương.

---

Trên Sân Thượng — Ba Đứa Lớn Thì Thầm

Trên tầng thượng, Cố Tống Nhiên, Cố Tống Minh Dạ, và Cố Tống Tâm An đang ngồi cùng nhau.

Trăng sáng phủ xuống, soi lên ba gương mặt đang lớn dần, mang những nét rất riêng của từng đứa.

Tống Nhiên tựa đầu vào lan can, khẽ nói:

> “Chị nghĩ sau này chị muốn học y. Muốn giống mẹ, giúp người khác và cũng để hiểu hơn về những gì mẹ từng trải qua.”

Minh Dạ nhướng mày, giọng trầm ấm hơn tuổi:

> “Chị hợp lắm đó. Còn em thì… chắc muốn làm như ba. Em thích cảm giác được bảo vệ người khác, giống cách ba bảo vệ mẹ.”

Tâm An ngồi xếp bằng, ôm cuốn sổ nhỏ, đôi mắt sáng long lanh:

> “Còn em thì khác. Em muốn viết truyện, viết về gia đình mình, về mẹ, về ba, về cả tụi mình nữa.”

Tống Nhiên bật cười khẽ:

> “Truyện nhà Cố Gia à?”

Tâm An gật đầu, nghiêm túc:

> “Ừ, để mọi người biết rằng hạnh phúc không tự nhiên mà có. Nó đến từ sự hy sinh, tình thương và niềm tin.”

Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa từ vườn dưới.

Minh Dạ nhìn lên bầu trời, nói nhỏ:

> “Có lẽ… chúng ta thật may mắn.”

Tống Nhiên khẽ đáp:

> “Không, là vì ba mẹ đã mạnh mẽ thay cho chúng ta.”

Cả ba cùng im lặng, cùng nhìn về hướng căn phòng nơi ánh đèn vàng vẫn còn sáng — nơi ba mẹ họ đang ngồi bên nhau, yên bình sau bao năm giông bão.

Khoảnh Khắc Lặng Giữa Đêm

Tống Như Nguyệt và Cố Dạ Đình vẫn ngồi bên cửa sổ.

Ngoài kia, trăng sáng chiếu xuống khu vườn, phản chiếu qua lớp kính lên khuôn mặt họ.

> “Anh này…” cô khẽ nói.

“Ừ?”

“Anh có bao giờ nghĩ, nếu năm đó em không quay lại, chúng ta sẽ thế nào?”

Cố Dạ Đình im lặng một lúc, rồi trả lời:

> “Anh sẽ đi tìm em… dù có phải lật tung cả thế giới này.”

Tống Như Nguyệt mỉm cười, nước mắt khẽ rơi:

> “Vậy thì… cảm ơn vì đã tìm thấy em.”

Anh kéo cô vào lòng, thì thầm bên tai:

> “Không, là cảm ơn vì em đã ở lại.”

Ngoài kia, trăng tròn lơ lửng giữa bầu trời,

và trong Cố Gia, tiếng gió khẽ lùa qua, mang theo hơi ấm của một hạnh phúc vĩnh cửu.

---

Sáng Bình Yên Ở Cố Gia

Bình minh vừa ló dạng, ánh nắng đầu ngày khẽ rọi qua khung cửa sổ, phủ lên căn biệt thự một sắc vàng ấm áp.

Tiếng chim hót líu lo ngoài vườn, hòa cùng mùi hương cà phê thoang thoảng từ bếp dưới.

Tống Như Nguyệt đang dỗ bé Thiên Dã uống sữa, gương mặt cô ánh lên sự dịu dàng của một người mẹ bỉm sữa chính hiệu.

Trên bàn, Cố Dạ Đình đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng — cháo trứng, sữa tươi, và cả bánh sandwich do chính tay anh làm.

> “Anh làm nhiều thế này sợ em ăn không hết đâu.”

Cô cười nhẹ, tay vẫn ôm đứa bé đang ngậm bình sữa say sưa.

“Không sao, phần còn lại để Tống Nhiên và Minh Dạ ăn. Hôm nay đặc biệt mà.”

Cố Dạ Đình mỉm cười, khẽ gật đầu:

> “Phải, hôm nay là ngày con gái lớn vào cấp 3.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc