Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 20

Trước Sau

break

Buổi Sáng Của Ba Anh Em

Tiếng bước chân nhẹ vang lên trên cầu thang.

Cố Tống Nhiên xuất hiện trong bộ đồng phục mới, mái tóc được buộc gọn gàng, trông vừa thanh tú vừa chững chạc.

Cô đeo balo lên vai, nở nụ cười tự tin.

Tống Minh Dạ thì đã ngồi sẵn trên ghế, miệng nhai miếng bánh mì to, vừa ăn vừa nói:

> “Chị hai hôm nay nhìn khác ghê á, trông như sinh viên luôn chứ không phải học sinh nữa.”

Tống Tâm An cười khúc khích, chạy tới nắm tay chị:

> “Chị Nhiên ơi, sau này em cũng muốn học trường chị học nha!”

Tống Nhiên cúi xuống xoa đầu em, giọng dịu dàng:

> “Tất nhiên rồi, miễn là Tâm An học giỏi như chị nhé.”

Minh Dạ chen ngang, trêu:

> “Học giỏi như chị hả? Vậy chắc Tâm An còn phải ăn thêm mấy chục bát cơm nữa đó.”

Cả ba cùng bật cười, tiếng cười vang lên giòn tan khắp phòng bếp, khiến Tống Như Nguyệt cũng không kiềm được mà mỉm cười.

---

Khoảnh Khắc Tự Hào

Bên ngoài, chiếc xe đen sang trọng của Cố Dạ Đình đã đỗ sẵn.

Anh đích thân lái xe đưa Tống Nhiên đến trường, còn Như Nguyệt đứng ở cổng tiễn con.

> “Đi học ngoan nhé con gái. Đừng quên ăn sáng đầy đủ.”

“Vâng ạ. Mẹ yên tâm, con sẽ gọi điện khi tan học.”

Cô khẽ gật đầu, ánh mắt lấp lánh niềm tự hào và xúc động.

Khi xe lăn bánh, Tống Như Nguyệt nhìn theo bóng con gái khuất dần nơi cổng, lòng dâng lên cảm giác vừa hạnh phúc vừa hoài niệm.

---

Bình Yên Sau Khi Tiễn Con

Khi quay về nhà, Minh Dạ đang phụ mẹ gấp chăn của Thiên Dã, còn Tâm An ngồi kế bên viết nhật ký cho truyện mới.

> “Mẹ ơi, con đang viết câu chuyện về một gia đình có năm người.”

“Ồ, vậy nhân vật chính là ai nào?”

Tâm An mỉm cười rạng rỡ:

“Là mẹ đó, người luôn biết cách biến những ngày bình thường trở nên đặc biệt.”

Tống Như Nguyệt khẽ khựng lại, tim cô như mềm đi.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt dịu hiền của cô — người phụ nữ từng đi qua đau thương, nay đang tận hưởng thứ hạnh phúc giản dị nhưng quý giá nhất.

 Chiều Sau Giờ Tan Học

Tiếng trống tan học vang lên, âm thanh rộn ràng như đánh dấu kết thúc cho ngày đầu tiên bước vào một hành trình mới.

Sân trường ngập nắng, những tia nắng chiều nhuộm vàng cả khoảng trời, phản chiếu lên mái tóc mềm mượt của Tống Nhiên, khiến cô trông như một vệt sáng nhỏ giữa đám đông học sinh đang vội vã rời lớp.

Cô chỉnh lại quai cặp, vừa định bước ra cổng thì một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng — trầm ấm, pha chút ngạc nhiên:

> “Tống Nhiên… là cậu thật à?”

Cô khựng lại, quay đầu.

Trước mắt cô là một chàng trai cao hơn trước rất nhiều, đôi mắt đen sâu, nụ cười vẫn ấm áp như năm nào — Trần Duy Khải, bạn cùng lớp thời tiểu học, người từng hay giúp cô gấp giấy trong giờ thủ công, rồi chuyển nhà đi từ năm lớp sáu.

Tống Nhiên hơi ngỡ ngàng:

> “Là cậu thật sao? Tớ còn tưởng nhận nhầm người…”

Duy Khải bật cười, mái tóc hơi rối do gió thổi:

> “Tớ cũng không ngờ lại học chung trường với cậu. Lúc thấy tên ‘Tống Nhiên’ trong danh sách lớp, tớ đã nghi ngờ rồi, giờ thì chắc chắn luôn.”

Cô mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhưng chứa đầy hoài niệm.

> “Lâu quá rồi nhỉ, chắc gần bảy năm không gặp.”

> “Ừ. Cậu thay đổi nhiều thật, nhưng ánh mắt thì vẫn như trước — kiên định và dịu dàng.”

Câu nói khiến Tống Nhiên hơi ngượng, cô cúi đầu né tránh, khẽ cười.

---

Ký Ức Nhỏ Nhoi Trở Lại

Hai người cùng bước đi trên con đường rợp bóng cây dẫn ra cổng trường.

Gió thổi qua hàng phượng vĩ, mang theo hương hoa thoang thoảng, khiến khung cảnh như chậm lại.

Duy Khải đút tay vào túi, giọng anh thấp thoáng chút bâng khuâng:

> “Hồi nhỏ cậu bảo sau này muốn trở thành bác sĩ như mẹ, còn nhớ không?”

Cô khẽ gật đầu:

> “Ừ… vẫn nhớ chứ. Nhưng có lẽ, con đường tớ đi bây giờ lại hơi khác rồi.”

Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng mà sâu lắng:

> “Không sao. Dù là con đường nào, chỉ cần là điều cậu chọn, thì chắc chắn nó sẽ rực rỡ thôi.”

Tống Nhiên khẽ cười, ánh nắng buổi chiều in bóng hai người song song trên nền gạch đỏ — kéo dài, rồi hòa làm một.

---

 Chiếc Xe Đen Ở Cổng Trường

Khi họ đến cổng, chiếc xe đen quen thuộc đã đỗ sẵn — Cố Dạ Đình ngồi trong xe, ánh mắt sâu thẳm dõi theo con gái.

Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cảnh con gái cười nói với một chàng trai xa lạ, đôi mày khẽ nhíu lại.

Tống Nhiên quay đầu, thấy cha, vội vàng vẫy tay chào Duy Khải:

> “Tớ đi trước nhé, mai gặp lại.”

Cô chạy nhanh đến xe, mở cửa, ngồi vào ghế sau.

Cố Dạ Đình liếc qua gương chiếu hậu, giọng điềm tĩnh nhưng mang chút ý tứ:

> “Con có vẻ vui nhỉ?”

Tống Nhiên khẽ cười:

> “Vâng, con gặp lại bạn cũ thôi ạ.”

Anh gật đầu, ánh mắt lướt nhẹ ra ngoài cửa kính — nơi chàng trai kia vẫn đứng đó, nhìn theo chiếc xe đang rời đi.

 Buổi Tối Ở Cố Gia

Bữa tối hôm ấy, cả nhà quây quần bên bàn ăn.

Mùi canh gà thơm lan tỏa khắp phòng bếp, ánh đèn vàng hắt xuống khiến khung cảnh trở nên ấm cúng lạ thường.

Tống Như Nguyệt bưng tô cháo nhỏ cho bé Thiên Dã, vừa đút vừa mỉm cười nhìn hai con lớn trò chuyện ríu rít.

Còn Cố Dạ Đình thì yên lặng cắt thịt, thỉnh thoảng liếc sang cô con gái cả — ánh mắt vẫn không giấu nổi vẻ “bất thường” từ chiều đến giờ.

Tống Nhiên vừa gắp rau, vừa vui vẻ kể:

> “Hôm nay con gặp lại bạn cũ hồi tiểu học đó mẹ, trùng hợp lắm, cậu ấy cũng học trường con luôn!”

Tống Như Nguyệt ngẩng đầu, giọng nhẹ nhàng:

> “Thế à? Vậy chắc con vui lắm.”

> “Dạ! Bọn con còn học chung lớp nữa cơ. Cậu ấy chuyển về thành phố mấy năm rồi, hôm nay gặp lại mà cứ như mơ ấy.”

Cố Dạ Đình đặt dao xuống, giọng trầm thấp vang lên:

> “Bạn cũ? Con trai à?”

Không khí bỗng khựng lại nửa giây.

Tống Nhiên chớp mắt, có chút lúng túng:

> “Dạ… vâng, bạn cùng lớp thôi ạ.”

Anh khẽ nhíu mày, vẻ mặt nghiêm nghị hơn thường ngày.

> “Con học thì cứ học cho tốt, còn chuyện bạn bè khác giới… nên biết giữ khoảng cách.”

Tống Như Nguyệt mím môi, giấu nụ cười, khẽ trừng mắt nhìn chồng:

> “Anh lại bắt đầu rồi đấy à? Con gái mới học cấp ba, có bạn cùng lớp cũng đâu có gì to tát.”

Anh liếc cô một cái, hạ giọng:

> “Anh chỉ nhắc nhở thôi. Con bé giống em lắm, dễ thu hút người khác — anh không yên tâm.”

Như Nguyệt bật cười khẽ, nói nhỏ vừa đủ hai người nghe:

> “Giống em hả? Vậy chắc anh sợ có người như anh năm xưa xuất hiện à?”

Cố Dạ Đình khẽ ho một tiếng, quay đi.

Tống Nhiên chỉ biết che miệng cười, giả vờ cúi đầu ăn tiếp.

Cả bàn ăn bỗng tràn ngập tiếng cười ấm áp, tan đi mọi căng thẳng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc