Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 21

Trước Sau

break

Đêm Khuya Sau Bữa Cơm

Khi các con đã lên phòng, Tống Như Nguyệt ra ban công cùng chồng.

Ánh trăng hắt nhẹ xuống khu vườn, gió đêm mang theo mùi hoa nhài thoang thoảng.

Cô dựa vào lan can, giọng nhỏ nhẹ:

> “Anh à, con gái mình lớn thật rồi.”

Cố Dạ Đình im lặng một lát rồi đáp:

> “Ừ. Mới hôm nào còn bé tí xíu, bây giờ đã biết cười ngượng khi nhắc đến bạn trai.”

Cô bật cười:

> “Anh đang ghen với cả học sinh cấp ba đấy à?”

Anh liếc cô, giọng nửa đùa nửa thật:

> “Ghen chứ. Nhưng mà… cũng tự hào. Con bé có ánh mắt giống em — kiên định, dịu dàng, và biết yêu thương.”

Cô khẽ nghiêng đầu nhìn anh, mỉm cười:

> “Thế là anh cũng đang dần học được cách để buông tay một chút rồi.”

Anh nắm tay cô, giọng trầm ấm:

> “Anh không buông tay đâu. Chỉ là… để con bé tự bước đi, nhưng vẫn trong tầm mắt anh.”

Gió đêm khẽ thổi, Tống Như Nguyệt dựa vào vai anh, yên bình đến lạ.

 Sáng Hôm Sau Ở Trường

Buổi sáng ở cổng trường tấp nập học sinh.

Tống Nhiên đeo balo bước xuống xe, gật đầu chào cha rồi đi thẳng vào khuôn viên.

Cố Dạ Đình nhìn theo con gái, ánh mắt kiên định nhưng ẩn chứa niềm tự hào sâu sắc.

Trong sân trường, Trần Duy Khải đã đứng đó, tay cầm vài quyển sách.

Thấy cô, cậu mỉm cười:

> “Chào buổi sáng, Tống Nhiên! Hôm nay tớ trực nhật, nên dậy sớm hơn.”

Tống Nhiên cũng cười đáp, giọng bình thản nhưng thân thiện:

> “Chào cậu. Trực nhật mà vẫn mang cả bài tập theo à? Chăm thật đấy.”

> “Thói quen thôi.” — Duy Khải gãi đầu, cười xòa — “Còn cậu? Hôm nay trông có vẻ hơi căng thẳng.”

> “Không đâu. Chỉ là… hôm nay có bài kiểm tra Toán đầu kỳ, tớ muốn ôn lại một chút.”

> “Vẫn nghiêm túc như hồi tiểu học nhỉ.”

Cả hai cùng cười. Không có cảm xúc mơ hồ nào, chỉ là một thứ tình bạn đơn giản, trong sáng và trưởng thành — giống như hai người từng bước song song trên cùng một con đường, mỗi người theo đuổi mục tiêu riêng.

---

 Trong Lớp Học

Giờ ra chơi, cả lớp ồn ào nói chuyện, chỉ riêng Tống Nhiên ngồi trầm tĩnh bên cửa sổ, lật lại tập vở Toán.

Ánh nắng chiếu lên trang giấy, gió khẽ làm bay vài sợi tóc trên vai cô.

Một nhóm bạn nữ đến gần, trong đó có Lâm Uyển, bạn thân của cô:

> “Nhiên này, cậu giỏi thật đấy, mới vào học mà giáo viên đã để ý rồi.”

Tống Nhiên cười nhẹ:

> “Tớ chỉ cố gắng thôi. Với lại, mẹ tớ là bác sĩ, nên luôn dạy rằng làm gì cũng phải hết lòng.”

> “Nghe giống tính mẹ cậu ghê.” — Uyển cười tinh nghịch — “Còn bố cậu, ông ấy nghiêm thật hả?”

Cô hơi ngập ngừng, nhưng giọng đầy tự hào:

> “Ừ… nghiêm, nhưng cũng là người luôn giữ cho gia đình tớ bình yên.”

Câu nói ấy khiến mọi người im lặng vài giây, rồi mỉm cười.

Không ai biết, cô gái ấy từng chứng kiến bao sóng gió trước khi có được cuộc sống này — chỉ biết rằng, Tống Nhiên luôn mang trong mình sự kiên định và lòng biết ơn, y như ánh sáng dịu dàng bao quanh cô.

---

 Chiều Về

Sau buổi học, Duy Khải lại chào cô ở cổng:

> “Tống Nhiên, tớ có thể gửi cậu ghi chép của môn Lý không? Cậu học tốt, chắc tớ sẽ dễ hiểu hơn.”

Cô gật đầu:

> “Được, gửi qua tin nhắn lớp nhé. Tớ sẽ giúp cậu chỉnh lại mấy chỗ khó.”

Không thêm lời nào dư thừa.

Giữa họ chỉ là sự tôn trọng, là tình bạn thuần khiết của tuổi học trò — không có rung động, chỉ có cùng nhau cố gắng.

 Tối Ở Cố Gia

Khi về đến nhà, Tống Như Nguyệt đang cho bé Thiên Dã ăn bột, Minh Dạ đang làm bài tập, còn Tâm An vẽ hình một ngôi nhà nhỏ với cả gia đình trong đó.

Tống Nhiên bước đến, đặt balo xuống, khẽ nói:

> “Mẹ, hôm nay con được điểm cao nhất lớp môn Sinh.”

Như Nguyệt nhìn con, ánh mắt đầy tự hào:

> “Con giỏi lắm, Nhiên à. Mẹ biết con sẽ làm được.”

Từ phía sau, Cố Dạ Đình khẽ gật đầu, giọng trầm mà ấm:

> “Giỏi nhưng đừng chủ quan. Học giỏi chỉ là một phần — con còn phải học cách sống đúng nữa.”

Tống Nhiên mỉm cười, giọng dứt khoát:

> “Con biết mà, ba. Con muốn trở thành người khiến ba mẹ tự hào.”

Ánh đèn vàng rọi xuống, cả căn phòng chan hòa trong thứ ánh sáng dịu nhẹ — ấm áp, vững vàng, như chính mái ấm Cố Gia sau bao năm bão tố.

---

 Kỳ Thi Định Hình Tương Lai

Thời gian trôi nhanh như cánh chim mùa hạ.

Mới đó mà đã vài tháng trôi qua kể từ ngày Tống Nhiên bước vào cấp ba.

Không khí trong trường học dần trở nên căng thẳng, bởi kỳ thi học sinh giỏi quốc gia đang đến gần.

Cô là một trong những học sinh xuất sắc nhất được chọn vào đội tuyển.

Mỗi sáng, Tống Nhiên đều dậy từ sớm, ôn bài trong tiếng gió khe khẽ ngoài cửa sổ, giống hệt hình ảnh của Tống Như Nguyệt năm xưa — người mẹ từng mang khát vọng y học, từng kiên cường vượt qua tất cả để đứng vững giữa thế giới này.

Cố Dạ Đình vẫn thường đứng ngoài cửa, nhìn con gái chăm chú học, trong lòng xen lẫn tự hào và lo lắng.

Như Nguyệt thì luôn dặn con:

> “Dù kết quả thế nào, điều quan trọng nhất vẫn là con đã nỗ lực hết mình.”

Câu nói ấy trở thành kim chỉ nam trong lòng Tống Nhiên.

---

Ngày Thi Và Lời Tỏ Tình Bất Ngờ

Sau nhiều ngày ôn luyện, cuối cùng kỳ thi cũng đến.

Cả phòng thi im phăng phắc, chỉ có tiếng bút chạy đều trên giấy.

Ánh nắng buổi sáng hắt vào cửa sổ, rọi lên gương mặt kiên định của Tống Nhiên — nơi ánh lên niềm tin và khát vọng của tuổi mười lăm.

Khi rời khỏi phòng thi, trời đã nhá nhem tối.

Gió thu se lạnh, thổi nhẹ qua hàng cây.

Bên ngoài cổng trường, Trần Duy Khải đang đợi sẵn, trong tay cầm một bó hoa hướng dương.

> “Tống Nhiên… tớ có chuyện muốn nói.”

Cô hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh:

> “Chuyện gì vậy?”

> “Tớ thích cậu. Từ lúc gặp lại đến giờ, mỗi ngày đi học cùng cậu, tớ đều cảm thấy thật vui. Tớ muốn được ở bên cậu lâu dài… như trước kia.”

Không gian chợt lặng đi.

Ánh đèn vàng hắt lên gương mặt cô, vừa dịu dàng vừa buồn bã.

Tống Nhiên mím môi, khẽ hít sâu rồi nói bằng giọng chân thành:

> “Cảm ơn cậu, Duy Khải… nhưng tớ không thể nhận lời.”

> “Vì sao? Tớ làm gì sai à?”

Cô lắc đầu, nụ cười nhẹ nhưng ánh mắt sâu như chứa cả bầu trời:

> “Không phải. Chỉ là… trái tim tớ không rung động theo cách cậu mong đợi.”

Cô không nói thêm, chỉ cúi đầu chào rồi quay đi, bước đi chậm rãi giữa con đường đầy lá rụng.

Sự Tỉnh Thức Trong Tĩnh Lặng

Đêm hôm ấy, Tống Nhiên ngồi trước gương, nhìn chính mình thật lâu.

Trong đôi mắt cô không có sự hoang mang — chỉ có một sự thấu hiểu đang dần lớn lên.

Từ nhỏ, Tống Như Nguyệt đã dạy cô biết yêu thương, biết sống đúng với bản thân, không cần chạy theo chuẩn mực của người khác.

Và giờ đây, cô bắt đầu hiểu điều đó thật sự có ý nghĩa như thế nào.

Cô nhận ra… trái tim mình không hướng về những chàng trai như Duy Khải.

Thay vào đó, cô lại cảm thấy một nhịp đập khác — yên ả nhưng chân thật — khi nhìn thấy một cô bạn trong đội tuyển, người luôn cùng cô thức đêm ôn tập, cùng cười khi mệt, cùng im lặng khi cần tập trung.

Không phải là “thích” theo khuôn mẫu của thế gian,

mà là một sự rung động thuần khiết và thật lòng nhất.

---

Tống Nhiên khẽ mỉm cười.

Trong gương, cô thấy một thiếu nữ mạnh mẽ, tự lập, và dũng cảm — giống như mẹ mình, Tống Như Nguyệt, năm nào.

Nhưng khác ở chỗ, cô không cần phải sống cuộc đời của ai khác,

mà chỉ cần sống thật với trái tim của chính mình.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc