Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 22

Trước Sau

break

Cuộc Trò Chuyện Dưới Ánh Đèn Đêm

Trời đã về khuya.

Ánh trăng bạc hắt qua khung cửa sổ, phủ lên căn phòng một lớp sáng mỏng manh.

Tống Nhiên ngồi trên ghế, hai tay đan lại, ánh mắt xa xăm.

Cánh cửa khẽ mở, Tống Như Nguyệt bước vào — vẫn với dáng vẻ dịu dàng, trên tay là một ly sữa ấm.

> “Con vẫn chưa ngủ à?”

“Dạ… con không buồn ngủ lắm.”

Như Nguyệt đặt ly sữa lên bàn, khẽ ngồi xuống cạnh con, giọng nhẹ như gió:

> “Có chuyện gì muốn nói với mẹ không?”

Tống Nhiên im lặng một lúc lâu.

Ngoài kia, tiếng lá xào xạc như đang thúc giục cô.

Cô hít một hơi thật sâu rồi nói:

> “Mẹ ơi… hôm nay có người tỏ tình với con.”

Như Nguyệt mỉm cười:

> “À, là cậu bạn cùng lớp mà con hay nhắc đến hả?”

Cô gật đầu, rồi cúi mặt, giọng nhỏ dần đi:

> “Con từ chối rồi. Không phải vì cậu ấy không tốt… mà vì con không rung động theo cách đó.”

Như Nguyệt nhìn con gái, ánh mắt không hề ngạc nhiên.

Chỉ có một sự dịu dàng sâu thẳm — như thể cô đã đoán trước điều này từ rất lâu.

> “Con không cần phải vội giải thích đâu, Nhiên à. Mẹ hiểu.”

Tống Nhiên ngẩng lên, ánh mắt rưng rưng:

> “Mẹ… mẹ không thấy con khác người sao?”

Như Nguyệt khẽ lắc đầu, giọng mềm như một cái ôm:

> “Không, con không khác gì cả. Con chỉ đang trung thực với trái tim mình — điều mà không phải ai cũng đủ dũng cảm để làm.”

Cô đặt tay lên tay con, nụ cười dịu dàng mà kiên định:

> “Mẹ từng nói rồi, mỗi người có một cách để yêu. Quan trọng là con biết cách tôn trọng chính mình và người khác.”

> “Mẹ… mẹ không giận con chứ?”

Như Nguyệt khẽ siết tay con gái, ánh mắt chan chứa yêu thương:

> “Giận ư? Mẹ tự hào về con còn không hết. Vì con đã lớn, con biết mình là ai.

Mẹ từng trải qua những ngày không dám đối diện với cảm xúc thật — và mẹ không muốn con phải chịu điều đó.”

Giọt nước mắt khẽ rơi trên má Tống Nhiên, nhưng là nước mắt nhẹ nhõm.

Cô dựa đầu vào vai mẹ, khẽ nói qua hơi thở run run:

> “Cảm ơn mẹ… vì đã hiểu con.”

Như Nguyệt khẽ vuốt tóc con gái, giọng ấm áp như ru:

> “Không chỉ hiểu, mẹ sẽ luôn bên con, dù con chọn con đường nào.

Vì con chính là niềm tự hào của mẹ — Tống Nhiên của mẹ.”

Giọng nói của Như Nguyệt nhẹ như hơi thở, nhưng lại ẩn chứa tất cả tình yêu thương của một người mẹ.

Cố Dạ Đình đứng phía sau, nhìn hai mẹ con bên khung cửa sổ ngập nắng, khóe môi khẽ cong lên.

“Giống mẹ nó thật…” — anh khẽ mỉm cười, giọng nói trầm ấm vang lên giữa không gian tĩnh lặng.

Và trong khoảnh khắc ấy, gia đình Cố lại một lần nữa trưởng thành — không phải bằng những thử thách, mà bằng sự chấp nhận và tình yêu không điều kiện.

 Buổi Sáng Bình Yên Sau Cơn Mưa

Trời vừa hửng nắng sau một đêm mưa nhẹ. Những giọt sương còn đọng trên khung cửa sổ, lấp lánh như pha lê.

Trong căn bếp rộng rãi của Cố Gia, mùi bánh mì nướng hòa cùng hương sữa tươi lan tỏa khắp nơi.

Tống Như Nguyệt đang bận rộn bên quầy bếp, tay đảo nhẹ chảo trứng, mái tóc cô được buộc gọn gàng, khuôn mặt rạng rỡ trong ánh nắng sớm.

Phía sau, Cố Dạ Đình ngồi đọc báo, thỉnh thoảng liếc nhìn vợ bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương — cái kiểu yêu của một người đàn ông từng đi qua bao giông bão, cuối cùng chỉ muốn giữ bình yên này mãi mãi.

Bên bàn ăn, Tống Minh Dạ đang vội vàng làm bài tập còn dang dở, trong khi Tống Tâm An ngồi nghịch mẩu bánh, cười khúc khích với bé Thiên Dã đang ngồi trong xe đẩy, tròn mắt nhìn chị gái với tiếng bi bô đáng yêu.

> “Chị Nhiên ơi, hôm nay chị không ăn sáng à?” — Tâm An ngẩng lên hỏi, miệng vẫn dính mứt dâu.

Từ trên lầu, Tống Nhiên bước xuống.

Cô mặc đồng phục trường, buộc tóc gọn gàng, ánh mắt sáng và kiên định.

Cô khẽ mỉm cười:

> “Có chứ, chị còn phải thi mà. Không ăn là mẹ mắng ngay.”

Như Nguyệt quay lại, đưa cho con ly sữa ấm:

> “Đúng rồi, uống đi. Hôm nay trời lạnh đấy.”

Cố Dạ Đình gấp tờ báo, giọng trầm mà ấm:

> “Nghe nói cuối tháng có kỳ thi chọn đội tuyển quốc gia. Con có căng thẳng không?”

Tống Nhiên khẽ lắc đầu, nụ cười tự tin nở trên môi:

> “Không đâu ba, con chỉ muốn làm hết sức mình. Con muốn chứng minh rằng con gái ba mẹ vẫn mạnh mẽ như mẹ ngày xưa.”

Không gian bỗng im lặng vài giây, rồi Như Nguyệt bật cười nhẹ, đưa tay vuốt mái tóc con gái:

> “Không cần chứng minh đâu, con chỉ cần là chính con thôi.”

Cố Dạ Đình nhìn cả gia đình mình, ánh mắt anh dịu lại — trong lòng là niềm hạnh phúc sâu thẳm, thứ mà cả cuộc đời lão đại quyền lực như anh chưa từng nghĩ sẽ có.

> “Cả nhà mình...” — anh nói chậm rãi, giọng mang chút xúc động —

“Chính là niềm tự hào lớn nhất của ba.”

Cả bàn ăn bật cười.

Tiếng cười trẻ thơ hòa cùng ánh sáng ban mai, lan khắp căn biệt thự — nhẹ nhàng, ấm áp, yên bình..

---

 Kết mở – Bình yên của những người từng tổn thương

Sau bao năm sóng gió, Cố Gia cuối cùng cũng có thể sống những ngày thật giản đơn.

Không cần xa hoa, không cần quyền lực — chỉ cần nụ cười của những người mình yêu thương nhất.

 Buổi Chiều Sau Kỳ Thi

Cơn gió mùa hè thổi nhẹ qua sân trường, những tia nắng cuối ngày hắt xuống từng hàng cây.

Sân thi vắng dần, học sinh tản ra, chỉ còn Tống Nhiên và Trần Duy Khải đứng cạnh cổng.

Cả hai im lặng một lúc lâu.

Không khí giữa họ dường như mang chút gì đó ngập ngừng, như có điều chưa nói.

Cuối cùng, Trần Duy Khải lên tiếng, giọng trầm nhưng run nhẹ:

> “Nhiên… tớ thích cậu. Từ rất lâu rồi.”

Tống Nhiên khẽ sững lại.

Cô nhìn cậu bạn trước mặt – người đã đồng hành suốt những năm tháng học tập, luôn xuất hiện đúng lúc cô cần, nhưng trái tim cô lại không hề rung động như cậu mong đợi.

Cô nhẹ nhàng đáp, giọng điềm tĩnh nhưng dứt khoát:

> “Khải, tớ trân trọng cậu… nhưng xin lỗi, tớ không thể đáp lại.”

Không cam lòng, Trần Duy Khải bước tới, nắm lấy tay cô:

> “Tại sao chứ? Cậu luôn mạnh mẽ, luôn xa cách, nhưng tớ biết – trong ánh mắt cậu vẫn có điều gì đó chưa nói. Nhiên… cậu đang sợ sao?”

Tống Nhiên hơi lùi lại, ánh mắt thoáng qua sự khó chịu.

> “Buông tay ra đi, Khải. Đừng làm tớ phải nói lại lần nữa.”

Ngay khoảnh khắc ấy —

âm thanh động cơ quen thuộc vang lên phía xa.

Chiếc xe đen bóng quen thuộc của Cố Dạ Đình dừng lại bên lề đường.

Không chỉ có anh — bên cạnh còn là Lục Thành, người chú thân thiết của Tống Nhiên, luôn xem cô như con gái ruột mà yêu thương, che chở.

Cửa xe mở ra, Cố Dạ Đình bước xuống — dáng cao lớn, ánh mắt lạnh, gương mặt nghiêm nghị đến mức cả sân trường dường như lặng đi vài nhịp.

Ngay sau đó, Lục Thành cũng bước xuống, ánh mắt ông đầy lo lắng xen lẫn quan tâm:

> “Có chuyện gì vậy, Nhiên?”

Trần Duy Khải giật mình buông tay ra ngay, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

> “Cháu… cháu chỉ—”

Cố Dạ Đình liếc cậu một cái, ánh nhìn đủ khiến người đối diện không dám nói tiếp.

Anh không cần lên tiếng đe dọa, chỉ nhẹ nhàng bước đến bên con gái, đưa tay đặt lên vai cô:

> “Con gái ba ổn chứ?”

Tống Nhiên gật đầu, giọng nhỏ nhưng bình tĩnh:

> “Con không sao đâu, ba.”

Lục Thành khẽ cau mày, giọng nghiêm nhưng ấm:

> “Con mà còn để xảy ra chuyện như thế này, chú sẽ giận thật đó.”

Cô cúi đầu, cười nhỏ:

> “Con xin lỗi, chú.”

Cố Dạ Đình lúc này mới quay sang Trần Duy Khải, nụ cười mỏng lướt qua môi — không lạnh, nhưng đầy uy lực:

> “Cảm ơn cháu đã đưa Nhiên về. Nhưng chuyện tình cảm, bác nghĩ — nên để con gái bác tự quyết định.”

Không khí xung quanh như đặc lại.

Trần Duy Khải cúi đầu thật sâu, lùi một bước rồi khẽ nói:

> “Cháu xin lỗi, bác… xin lỗi Nhiên.”

Lục Thành chỉ khẽ nhếch môi, giọng trầm mà điềm đạm:

> “Thanh niên, đôi khi thích thôi chưa đủ. Phải biết tôn trọng nữa.”

Trần Duy Khải im lặng gật đầu, lùi lại.

Cố Dạ Đình gật nhẹ, kéo cửa xe cho con gái:

> “Về thôi, con gái của ba.”

Lục Thành đặt tay lên vai cô, giọng dịu dàng hơn:

> “Lên xe đi, về nhà ăn tối. Làm chú hết hồn đấy.”

Cánh cửa khép lại.

Chiếc xe rời đi, để lại Trần Duy Khải đứng một mình giữa ánh chiều vàng, gương mặt xen lẫn tiếc nuối và khâm phục.

Còn trong xe, Cố Dạ Đình liếc sang con gái, giọng anh chậm rãi, ấm áp nhưng pha chút uy nghiêm:

> “Con gái ba lớn thật rồi. Nhưng nhớ nhé, dù con có mạnh mẽ đến đâu, ba vẫn là người đứng phía sau — bảo vệ con.”

Lục Thành mỉm cười, giọng trầm mà ấm:

> “Và còn chú nữa, nhóc con.”

Tống Nhiên khẽ mỉm cười, dựa đầu vào ghế xe:

> “Con biết mà. Con cảm ơn ba, cảm ơn chú.”

Chiếc xe dần hòa vào dòng người, để lại phía sau một buổi chiều lộng gió — nơi cô gái nhỏ ngày nào của Cố Gia đã thật sự trưởng thành.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc