Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 23

Trước Sau

break

Buổi Chiều Gió Lộng Ở Cố Gia

Chiếc xe dần hòa vào dòng người, để lại phía sau một buổi chiều lộng gió —

nơi cô gái nhỏ ngày nào của Cố Gia đã thật sự trưởng thành.

Buổi Chiều Gió Lộng Ở Cố Gia 

Ánh nắng ban trưa hắt lên những ô cửa sổ lớn, soi rõ từng hạt bụi lơ lửng trong không gian tĩnh lặng.

Cố Gia hôm nay bình yên đến lạ, không còn tiếng ồn ào, không còn tiếng cười nói — chỉ có gió và hương trà phảng phất.

Dạ Đình đứng bên khung cửa, tay cầm tách cà phê đã nguội, ánh mắt dõi theo bóng dáng người phụ nữ đang ngồi dưới hiên nhà.

Như Nguyệt mặc chiếc váy trắng giản dị, tóc buộc nhẹ sau gáy. Ánh nắng rọi lên gương mặt cô, khiến đường nét trở nên mềm mại hơn, trầm lắng hơn.

> “Anh còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta quay lại đây không?” — cô khẽ hỏi.

“Nhớ chứ,” Dạ Đình đáp, giọng trầm khàn, “ngày ấy, em vẫn còn giận anh.”

Như Nguyệt mỉm cười, nụ cười vừa dịu vừa buồn:

> “Giờ thì không nữa… Mọi thứ đã đủ lâu để chỉ còn lại yên bình.”

Ở góc sân, Tống Nhiên ngồi xếp hoa rụng vào lòng bàn tay, ngẩng đầu nhìn bố mẹ.

Đôi mắt cô bé sáng trong veo, phản chiếu hình ảnh hai người từng trải qua bao bão tố, giờ đã ngồi bên nhau bình thản như chưa từng có vết thương nào.

Chiếc xe dần lăn bánh rời khỏi cổng Cố Gia.

Tống Nhiên ngoái đầu nhìn lại, giọng nhỏ như gió:

> “Nhà mình vẫn đẹp quá…”

Dạ Đình siết nhẹ tay Như Nguyệt, khẽ nói:

> “Không chỉ là nhà đâu, mà là nơi chúng ta bắt đầu lại.”

Buổi chiều lộng gió khép lại, để lại phía sau bóng dáng ba người — một gia đình, một chặng đường, và một khởi đầu mới. 

(phần tiếp): Ánh Nắng Trên Con Đường Mới 

Buổi trưa tan dần thành chiều. Từ cửa xe, Tống Nhiên nhìn những tán cây ven đường trôi ngược về phía sau, trong lòng thoáng một cảm giác vừa thân thuộc vừa lạ lẫm.

Cô khẽ nghiêng đầu, hỏi:

> “Ba, mẹ… sau này con có thể chọn đi xa được không?”

Dạ Đình hơi sững lại. Ông quay sang nhìn con gái — cô gái bé nhỏ năm nào giờ đã trưởng thành, ánh mắt sáng và kiên định.

> “Nếu con biết mình đi để làm gì, thì dù xa đến đâu, ba cũng không ngăn.”

Như Nguyệt mỉm cười, khẽ đặt tay lên vai con:

> “Chỉ cần nhớ, nơi này luôn có người chờ con về.”

Một làn gió thổi qua, mang theo hương hoa trong vườn cũ.

Tống Nhiên nhoẻn miệng cười, ánh mắt lấp lánh như có cả trời xuân trong đó.

Cô lấy điện thoại, chụp lại khung cảnh phía ngoài cửa kính — hàng cây, ánh nắng, và cả đôi bàn tay cha mẹ đang đan vào nhau.

> “Bức ảnh này,” cô khẽ nói, “con sẽ giữ lại để nhớ rằng, dù đi xa đến đâu, con vẫn là con gái của ba mẹ.”

Chiếc xe chạy qua cây cầu lớn, ánh mặt trời nghiêng hẳn về phía Tây, phủ vàng lên dòng nước lấp lánh.

Dạ Đình đặt tay lên vô-lăng, khóe miệng khẽ cong lên — nụ cười nhẹ mà chứa cả một đời bình yên.

Còn Như Nguyệt dựa đầu vào vai chồng, khẽ nhắm mắt lại, lòng thầm nghĩ:

> “Hóa ra, thứ hạnh phúc nhất không phải là những năm tháng rực rỡ, mà là khoảnh khắc ta cùng nhau đi đến cuối cùng.”

Chiếc xe dần hòa vào dòng người, để lại phía sau một buổi chiều yên ả —

Nơi cô gái nhỏ của Cố Gia đã thật sự trưởng thành. 

Chiếc xe dần hòa vào dòng người, để lại phía sau một buổi chiều yên ả — nơi cô gái nhỏ của Cố Gia đã thật sự trưởng thành hơn một chút. 

Gió nhẹ lùa qua tấm rèm cửa, mang theo mùi hương dịu ngọt của hoa nhài.

Tống Nhiên tựa đầu vào ghế, đôi mắt trong veo vẫn còn vương chút lưu luyến.

Cô khẽ nhìn ra ngoài cửa kính — bầu trời đang dần nhuộm màu hoàng hôn, những tia nắng cuối cùng như vẽ lên con đường phía trước một sắc ấm áp lạ thường.

Trong lòng cô, mọi thứ vẫn còn rất mới.

Thế giới rộng lớn ngoài kia, trường học mới, những người bạn mới, cả những thử thách cô chưa từng trải qua.

Nhưng cô không còn là đứa bé chỉ biết trốn sau lưng ba mẹ nữa.

Lời ba — Cố Dạ Đình — vẫn vang lên trong đầu:

> “Dù con đi đâu, chỉ cần nhớ, nhà luôn là nơi con có thể trở về.”

Tống Nhiên mím môi, khẽ gật đầu với chính mình.

Phía trước là con đường cô sẽ tự bước đi, dù còn non nớt, nhưng trái tim lại đầy háo hức.

Cô khẽ mở sổ nhỏ trong tay — trang đầu tiên ghi bằng nét chữ nắn nót:

> “Năm 15 tuổi, tớ sẽ bắt đầu viết ra thế giới của riêng mình.”

Gió buổi chiều khẽ cuốn, mang theo nụ cười trong sáng của cô gái nhỏ.

Từ hôm nay, Tống Nhiên —

con gái của Cố Dạ Đình và Như Nguyệt — sẽ bắt đầu một hành trình mới của tuổi mộng mơ. 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc