Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 24

Trước Sau

break

Sáng Hôm Sau Ở Cố Gia

Ánh nắng đầu ngày len qua khung cửa kính, chiếu lên khung cảnh yên bình của Cố Gia.

Trong phòng ăn, Tống Như Nguyệt đang cùng Cố Dạ Đình, Lục Thành, Tống Minh Dạ, Tống Tâm An và bà quản gia chuẩn bị bữa sáng như thường lệ.

Tiếng bước chân nhẹ vang lên trên cầu thang.

Tống Nhiên xuất hiện, tóc buộc gọn, trên vai khoác chiếc túi học.

Cô mỉm cười khẽ, giọng nhỏ nhưng lễ phép:

> “Con chào ba, mẹ, chú Lục.”

Tống Như Nguyệt mỉm cười hiền hậu:

> “Nhiên, lại ăn sáng với cả nhà đi con.”

Cô khẽ lắc đầu, bước đến bàn, mở tủ lạnh lấy một hộp sữa chua và một chiếc bánh mì nhỏ, giọng bình thản:

> “Con không ăn đâu mẹ, con phải đến trường sớm để ôn lại bài.”

Bà quản gia hơi lo, nhẹ hỏi:

> “Cô chủ nhỏ, ăn vậy sợ không đủ sức đâu ạ.”

Tống Nhiên khẽ cười, giọng trấn an:

> “Không sao đâu bác, con quen rồi ạ.”

Nói rồi, cô quay sang Tống Như Nguyệt:

> “Mẹ ơi, con nhờ chú Trục Lưu chở con nha, lát con về thẳng thư viện luôn.”

Cô nói xong, khẽ cúi đầu chào rồi bước nhanh ra cửa, bóng dáng hòa vào nắng sớm.

Bên trong phòng ăn, không ai nói gì ngay.

Tâm An ngước nhìn, giọng nhỏ:

> “Ba ơi, chị Hai không ăn sáng cùng mình à?”

Cố Dạ Đình đặt tờ báo xuống, nhìn theo hướng cửa, khẽ đáp:

> “Không sao, để chị con yên tĩnh một chút.”

Lục Thành khẽ thở dài, giọng trầm mà chứa đựng sự cảm thông:

> “Con bé vẫn còn đang suy nghĩ nhiều. Để nó tự sắp xếp trong lòng, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Tống Như Nguyệt gật đầu, mắt dõi ra ngoài khung cửa sổ — nơi chiếc xe đang rời khỏi cổng lớn.

Giọng bà khẽ, nhưng chan chứa yêu thương:

> “Con bé mạnh mẽ lắm. Mẹ tin con sẽ tự tìm thấy sự bình yên của riêng mình.”

Cố Dạ Đình mỉm cười, ánh nhìn dịu lại:

> “Giống mẹ nó.”

Không khí bữa sáng vẫn diễn ra như thường, tiếng trò chuyện của Minh Dạ và Tâm An vang lên rộn ràng — nhưng đâu đó, ai cũng cảm nhận được sự trống vắng nhỏ bé khi chiếc ghế quen thuộc của Tống Nhiên vẫn còn bỏ trống.

Ngoài kia, Tống Nhiên ngồi trên xe, nhìn ra khung cửa sổ.

Cô mở nắp hộp sữa chua, ăn một thìa nhỏ rồi gắn tai nghe vào tai, để tiếng nhạc nhẹ nhàng trôi trong đầu — từng nốt nhạc như xoa dịu tâm trí đang rối bời.

Bên ngoài ô cửa kính, hàng cây ven đường lùi dần về phía sau, ánh sáng sớm phản chiếu lên đôi mắt sâu lặng của cô — vừa bình thản, vừa giấu đi những nỗi niềm chẳng thể nói cùng ai.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc