Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 25

Trước Sau

break

Buổi chiều, sân sau của Cố Gia

Ánh nắng cuối ngày vương nhẹ trên mái hiên.

Gió thoảng qua làm đám hoa quỳnh rung rinh, vài cánh rơi xuống nền gạch lạnh.

Tống Nhiên ngồi một mình trên bậc thềm, hai tay ôm gối, ánh mắt xa xăm.

Tiếng bước chân vang lên — trầm, chậm, quen thuộc.

Cô không quay lại, nhưng vẫn biết đó là Cố Dạ Đình.

Ông đi đến, dừng cách cô vài bước, giọng khàn nhẹ như thể đã suy nghĩ rất lâu mới nói:

> “Tống Nhiên, con giận ba à?”

Cô khẽ lắc đầu, ánh nhìn vẫn hướng ra khoảng trời nhạt màu trước mặt:

> “Không… Con chỉ thấy mệt. Con sợ… mọi người sẽ thất vọng.”

Cố Dạ Đình im lặng một lúc, rồi ngồi xuống bên cạnh.

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn nửa bước, đủ để cô cảm nhận hơi ấm từ ông.

> “Từ khi con sinh ra, ba chưa từng có một ngày nào mong con trở thành người khác.

Ba chỉ mong con sống thật, và không hối hận với lựa chọn của mình.”

Tống Nhiên siết chặt tay, giọng khẽ run:

> “Nhưng nếu con khác với những gì người ta mong đợi thì sao? Nếu con không… bình thường?”

Cố Dạ Đình xoay người, nhìn thẳng vào đôi mắt của con gái — ánh nhìn vừa kiên định vừa dịu dàng:

> “Con là máu thịt của ba. Là kết tinh của người phụ nữ ba yêu nhất trên đời.

Dù con có đi con đường nào, dù cả thế giới có không hiểu con… thì ba vẫn sẽ ở đây.”

Lời nói đó khiến Tống Nhiên nghẹn lại.

Nước mắt chực rơi nhưng cô mím môi, không để nó rơi xuống.

Giọng cô nhỏ, khàn khàn:

> “Con chỉ sợ làm ba mẹ buồn.”

Cố Dạ Đình mỉm cười, nhẹ xoa đầu cô — cử chỉ hiếm hoi của người đàn ông vốn lạnh lùng, nghiêm nghị:

> “Ba đã trải qua quá nhiều thứ rồi, con gái. Thứ khiến ba buồn không phải là con khác người,

mà là con giấu mình, chịu đựng một mình. Từ nay, đừng làm thế nữa. Có chuyện gì, hãy nói với ba.”

Tống Nhiên im lặng vài giây, rồi khẽ ngả đầu vào vai ông.

Lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô cảm nhận rõ hơi ấm của gia đình — ấm thật sự, chứ không phải là sự bao dung im lặng.

> “Ba… con cảm ơn.”

Cố Dạ Đình không đáp, chỉ khẽ siết vai con, mắt nhìn về phía bầu trời đã nhuốm màu hoàng hôn:

> “Con lớn rồi. Nhưng dù con là ai… con vẫn mãi là con gái của ba.”

Đêm buông xuống Cố Gia

Ánh đèn vàng dịu hắt ra từ khung cửa sổ, gió khẽ lay tán lá khiến khoảng sân sau rì rào như khẽ hát ru.

Cố Dạ Đình và Tống Nhiên vẫn ngồi bên nhau trên bậc thềm, không ai nói thêm điều gì — chỉ để im lặng nói thay tất cả.

Sự im lặng ấy không còn nặng nề, mà ấm áp đến lạ.

Từ xa, Tống Như Nguyệt vừa trở về, bước chân khựng lại khi nhìn thấy cảnh trước mắt.

Người đàn ông cô yêu nhất đang ngồi cạnh con gái đầu lòng — hai bóng lưng in dài trên nền gạch sáng dưới ánh trăng.

Gió đêm khẽ luồn qua mái tóc cô, mang theo chút hương hoa nhài thoang thoảng.

Như Nguyệt không tiến lại, chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn hai cha con, khóe môi khẽ cong lên — một nụ cười đầy bình yên.

Cô khẽ nghĩ:

> “Đây mới là hạnh phúc… không phải tiếng cười ồn ào, mà là khoảnh khắc con mình biết sống thật, và người đàn ông mình yêu biết hiểu con đến thế.”

Ánh mắt cô dừng lại thật lâu nơi Tống Nhiên — cô gái nhỏ năm nào nay đã trưởng thành, biết yêu, biết nghĩ, biết đối diện với chính mình.

Một giọt nước mắt rơi khẽ nơi khóe mắt Như Nguyệt, nhưng là giọt nước mắt của hạnh phúc.

Cô khẽ thì thầm, như nói với chính mình:

> “Con gái của mẹ… con đã lớn thật rồi.”

Rồi cô quay lưng bước vào nhà, để lại phía sau là hai bóng hình thân thương —

nơi tình yêu, sự chấp nhận và niềm tự hào giao hòa trong một đêm Cố Gia tĩnh lặng mà ấm áp đến lạ.

 Sáng hôm sau tại Cố Gia

Ánh nắng sớm chiếu qua khung cửa kính lớn, lấp lánh phản chiếu lên bộ bàn ăn gỗ óc chó sáng bóng. Hương cháo gà thơm lừng lan tỏa khắp phòng ăn, xen lẫn mùi bánh mì nướng và sữa tươi mới.

Cố Dạ Đình đã ngồi sẵn ở đầu bàn, lật vài tờ báo sáng nhưng ánh mắt vẫn dõi về phía cầu thang.

Tống Như Nguyệt bưng khay đồ ăn, giọng nhẹ như gió:

> “Hôm nay anh đừng đi sớm quá, con bé có bài kiểm tra quan trọng.”

Ông khẽ gật, miệng mỉm cười:

> “Anh biết rồi, anh sẽ đưa nó đi.”

Ngay lúc ấy, tiếng bước chân vang lên — Tống Nhiên từ từ đi xuống.

Cô mặc chiếc sơ mi trắng đơn giản, tóc buộc cao gọn gàng, gương mặt vẫn mang nét trầm tĩnh thường ngày.

Nhưng ánh mắt hôm nay đã khác — bình thản, không né tránh nữa.

Tống Như Nguyệt nhìn con gái, nụ cười dịu dàng thoáng qua:

> “Con ăn sáng đi, mẹ làm món con thích.”

Tống Nhiên hơi cúi đầu:

> “Con cảm ơn mẹ.”

Không khí thoáng lặng, nhưng là một sự im lặng dễ chịu.

Cô kéo ghế ngồi xuống, múc muỗng cháo đầu tiên — Cố Dạ Đình nhìn sang, chỉ cười nhẹ, rồi quay đi như không muốn phá vỡ khoảnh khắc ấy.

Bà quản gia đứng bên cạnh khẽ lau mắt, Lục Thành ngồi ở góc bàn nở nụ cười hiền:

> “Đại tiểu thư ăn được vậy là tốt rồi, cả nhà yên tâm.”

Tống Nhiên nhìn mọi người, đôi môi khẽ cong:

> “Con xin lỗi vì hôm qua khiến cả nhà lo lắng… Con chỉ cần thêm chút thời gian để hiểu chính mình.”

Tống Như Nguyệt không nói gì, chỉ đứng dậy đi lại gần, đặt tay lên vai con gái, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết:

> “Không cần phải xin lỗi, chỉ cần con hạnh phúc và dũng cảm là đủ. Dù con là ai, mẹ cũng yêu con.”

Cố Dạ Đình hắng giọng, khẽ mỉm cười, giọng trầm ấm:

> “Nếu ai dám khiến con buồn, nói một lời thôi, ba xử lý hết.”

Cả bàn bật cười.

Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt từng người, rạng rỡ như báo hiệu cho một khởi đầu mới — nơi tình yêu và sự thấu hiểu đã thay thế mọi khoảng cách trong gia đình này.

Sáng hôm sau tại Cố Gia

Ánh nắng sớm chiếu qua khung cửa kính lớn, lấp lánh phản chiếu lên bộ bàn ăn gỗ óc chó sáng bóng. Hương cháo gà thơm lừng lan tỏa khắp phòng ăn, xen lẫn mùi bánh mì nướng và sữa tươi mới.

Cố Dạ Đình đã ngồi sẵn ở đầu bàn, lật vài tờ báo sáng nhưng ánh mắt vẫn dõi về phía cầu thang.

Tống Như Nguyệt bưng khay đồ ăn, giọng nhẹ như gió:

> “Hôm nay anh đừng đi sớm quá, con bé có bài kiểm tra quan trọng.”

Ông khẽ gật, miệng mỉm cười:

> “Anh biết rồi, anh sẽ đưa nó đi.”

Ngay lúc ấy, tiếng bước chân vang lên — Tống Nhiên từ từ đi xuống.

Cô mặc chiếc sơ mi trắng đơn giản, tóc buộc cao gọn gàng, gương mặt vẫn mang nét trầm tĩnh thường ngày.

Nhưng ánh mắt hôm nay đã khác — bình thản, không né tránh nữa.

Tống Như Nguyệt nhìn con gái, nụ cười dịu dàng thoáng qua:

> “Con ăn sáng đi, mẹ làm món con thích.”

Tống Nhiên hơi cúi đầu:

> “Con cảm ơn mẹ.”

Không khí thoáng lặng, nhưng là một sự im lặng dễ chịu.

Cô kéo ghế ngồi xuống, múc muỗng cháo đầu tiên — Cố Dạ Đình nhìn sang, chỉ cười nhẹ, rồi quay đi như không muốn phá vỡ khoảnh khắc ấy.

Bà quản gia đứng bên cạnh khẽ lau mắt, Lục Thành ngồi ở góc bàn nở nụ cười hiền:

> “Đại tiểu thư ăn được vậy là tốt rồi, cả nhà yên tâm.”

Tống Nhiên nhìn mọi người, đôi môi khẽ cong:

> “Con xin lỗi vì hôm qua khiến cả nhà lo lắng… Con chỉ cần thêm chút thời gian để hiểu chính mình.”

Tống Như Nguyệt không nói gì, chỉ đứng dậy đi lại gần, đặt tay lên vai con gái, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết:

> “Không cần phải xin lỗi, chỉ cần con hạnh phúc và dũng cảm là đủ. Dù con là ai, mẹ cũng yêu con.”

Cố Dạ Đình hắng giọng, khẽ mỉm cười, giọng trầm ấm:

> “Nếu ai dám khiến con buồn, nói một lời thôi, ba xử lý hết.”

Cả bàn bật cười.

Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt từng người, rạng rỡ như báo hiệu cho một khởi đầu mới — nơi tình yêu và sự thấu hiểu đã thay thế mọi khoảng cách trong gia đình này.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc