Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 26

Trước Sau

break

Buổi sáng ngày thi – Cố Gia tràn đầy khí thế

Cả biệt thự sáng rực từ sớm. Không khí náo nức, ai nấy đều tất bật nhưng gương mặt ai cũng ánh lên niềm tự hào.

Hôm nay là ngày thi học sinh giỏi quốc gia — ngày mà Tống Nhiên, cô gái mang khí chất kiên định của Tống Như Nguyệt và sự trầm tĩnh của Cố Dạ Đình, chính thức bước vào một cột mốc trưởng thành mới.

Tống Như Nguyệt đứng bên cửa, cẩn thận chỉnh lại cổ áo cho con gái, giọng nhẹ nhàng:

> “Con cứ làm hết sức mình, còn lại để mẹ lo.”

Tống Nhiên gật đầu, đôi mắt sáng mà kiên định.

Bên cạnh, Cố Dạ Đình khoanh tay, nhìn hai mẹ con rồi bật cười:

> “Mẹ lo thì cũng không bằng ba lo. Con gái ba mà, phải giỏi nhất trường chứ.”

Lục Thành, trong bộ vest giản dị, tay cầm bình nước và túi đồ ăn nhẹ, khẽ nói đùa:

> “Lão đại à, thi cử mà anh cũng biến thành ‘chiến trường’ nữa hả? Con bé đã đủ áp lực rồi.”

Cả nhà bật cười.

Không khí trở nên nhẹ nhàng hơn. Tống Nhiên quay lại, nhoẻn miệng cười với chú Lục — nụ cười trong trẻo như xua tan bao căng thẳng.

Trước khi lên xe, Lục Thành đặt tay lên vai cô, giọng ôn hòa mà đầy tình cảm:

> “Cháu gái của chú, không cần phải giỏi nhất thiên hạ. Chỉ cần là chính cháu — vậy là đủ để chú tự hào rồi.”

Cô khẽ đáp, giọng hơi run nhưng kiên định:

> “Cháu hứa, cháu sẽ không phụ lòng mọi người.”

Xe lăn bánh, Cố Dạ Đình đích thân lái, Tống Như Nguyệt ngồi bên cạnh, Lục Thành phía sau, còn Tống Nhiên đeo tai nghe, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

Nắng sớm tràn qua mái tóc cô, rực rỡ như niềm tin của tuổi mười lăm.

---

Tại cổng trường, học sinh tụ tập đông đúc, phụ huynh đứng chờ.

Lục Thành vẫy tay, nói với theo:

> “Cố lên, đại tiểu thư của Cố Gia!”

Cố Dạ Đình khoanh tay nhìn con, ánh mắt đầy tự hào.

Tống Như Nguyệt chỉ mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng, còn Lục Thành đứng bên cạnh, lặng lẽ nheo mắt cười:

> “Giống y mẹ nó năm xưa, đúng là huyết thống mạnh thật.”

Ánh nắng rọi xuống, gió nhẹ thổi qua.

Khoảnh khắc ấy — cả bốn người cùng nhìn theo Tống Nhiên bước vào cổng trường, bóng dáng nhỏ nhắn mà kiên cường.

Đó không chỉ là một buổi thi — mà là ngày Cố Gia chứng kiến một thế hệ mới đang tiếp nối niềm tự hào, tình yêu và nghị lực.

 hôm ấy – Cổng trường rộn ràng tiếng cười

Tiếng trống báo hiệu kết thúc giờ thi vừa vang lên, hàng trăm học sinh ùa ra từ cổng trường, gương mặt ai cũng phảng phất sự mệt mỏi xen lẫn nhẹ nhõm.

Giữa đám đông ấy, Tống Nhiên bước ra, trên tay cầm chặt tập giấy thi. Mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng ánh mắt lại sáng rực.

Vừa nhìn thấy Cố Dạ Đình, cô nhoẻn miệng cười — nụ cười ấy như phá tan bao lo lắng trong lòng mọi người.

Cố Dạ Đình lập tức bước tới, nắm lấy vai con gái:

> “Sao rồi? Ổn chứ?”

Tống Nhiên gật đầu, giọng hơi khàn nhưng đầy tự tin:

> “Con làm được, ba à. Không chắc đạt giải, nhưng con làm hết sức mình rồi.”

Tống Như Nguyệt tiến lại gần, lau nhẹ mồ hôi cho con gái, nụ cười dịu dàng đầy tự hào:

> “Con chỉ cần vậy là mẹ vui rồi.”

Ngay lúc đó, Lục Thành từ xa chạy lại, tay cầm hai ly trà sữa và một túi bánh nướng, vừa thở vừa nói:

> “Trời ạ, chú chen mãi mới mua được! Đại tiểu thư của chú thi xong rồi à? Nhanh, bù năng lượng nào!”

Cả nhà bật cười.

Tống Nhiên cầm lấy ly trà sữa, ánh mắt ánh lên niềm xúc động:

> “Chú Lục, chú lúc nào cũng chiều con hết.”

Lục Thành vỗ nhẹ lên đầu cô, giọng pha chút tự hào:

> “Chú chiều cháu còn hơn chiều lão đại đó. Ai bảo cháu là cô gái khiến cả Cố Gia này rạng danh chứ.”

Cố Dạ Đình nheo mắt:

> “Cẩn thận, tôi trừ thưởng tháng này đấy.”

Lục Thành cười ha hả, không thèm đáp, chỉ giơ tay che mặt làm ra vẻ sợ hãi.

Tống Như Nguyệt khẽ lắc đầu, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn ba người đàn ông đang vây quanh con gái mình.

Trên con đường trở về nhà, Tống Nhiên tựa đầu vào ghế xe, ánh nắng chiều rọi qua cửa kính, làm tóc cô ánh lên màu vàng nhạt.

Ngoài kia, phố xá ồn ào, nhưng trong xe chỉ còn lại tiếng cười và lời nói thân thương.

> “Con gái của Cố Gia hôm nay đã trưởng thành thật rồi.” — Lục Thành buông một câu nói nửa đùa nửa thật.

Và khoảnh khắc đó, ai cũng mỉm cười, bởi họ biết…

Từ nay, Tống Nhiên không chỉ là niềm tự hào của gia đình — mà còn là biểu tượng của nghị lực, tự do và bản lĩnh, mang đậm dấu ấn của Cố Dạ Đình và Tống Như Nguyệt.

Buổi tối tại Cố Gia – Ánh đèn ấm áp, tiếng cười rộn ràng

Trời vừa tối, khu biệt thự trên triền núi của Cố Gia rực sáng trong ánh đèn vàng ấm áp. Gió đêm thổi nhẹ qua những hàng cây, mang theo hương hoa nhài thoang thoảng.

Trong phòng ăn rộng lớn, bàn tiệc đã được bày sẵn — toàn món Tống Nhiên thích.

Bà quản gia cùng người hầu ra vào liên tục, tiếng chén dĩa khẽ va vào nhau vang lên hòa với tiếng cười nói rộn rã.

Cố Dạ Đình ngồi ở đầu bàn, vẻ mặt nghiêm mà đầy tự hào, ánh mắt luôn hướng về con gái lớn.

Tống Như Nguyệt ngồi bên cạnh, dịu dàng gắp đồ ăn cho từng đứa con, thỉnh thoảng khẽ mỉm cười khi nghe tiếng con út bi bô gọi “mẹ, mẹ”.

Cố Tống Minh Dạ và Tâm An vừa ăn vừa trêu nhau, còn thằng nhóc út thì được Lục Thành bế trên tay, vừa đung đưa vừa đùa:

> “Này nhóc con, mai mốt lớn lên mà không giỏi như chị Nhiên là chú bắt bò lại từ đầu đấy nha!”

Tiếng cười bật lên khắp bàn.

Tống Nhiên nhìn cảnh ấy, khẽ cười — nụ cười trong trẻo mà ấm áp. Cô biết, dù thế giới ngoài kia có khắc nghiệt đến đâu, chỉ cần về đây… là an yên.

Một lúc sau, bà quản gia mang chiếc bánh kem nhỏ ra, trên đó cắm mấy ngọn nến lung linh.

Tống Như Nguyệt nói với giọng nhẹ như gió:

> “Hôm nay không chỉ là ngày con thi xong, mà cũng là ngày để cả nhà ăn mừng con gái mẹ đã trưởng thành.”

Mọi người cùng hát, ánh nến lung linh phản chiếu trong đôi mắt Tống Nhiên.

Nhưng chưa kịp cắt bánh, thằng nhóc út trong tay Lục Thành vươn tay chộp lấy cái bánh, ấn luôn bàn tay nhỏ xíu vào kem, rồi ngơ ngác cười khanh khách.

Cả nhà sững một giây — rồi Cố Dạ Đình bật cười, Tống Như Nguyệt lắc đầu, Minh Dạ và Tâm An phá lên cười nghiêng ngả, còn Lục Thành luống cuống:

> “Aiya, chú thề là chú không xúi nó đâu nha!”.

Không gian tràn ngập tiếng cười.

Ánh đèn hắt xuống, từng khuôn mặt đều rạng rỡ — không còn khổ đau, không còn quá khứ nặng nề, chỉ còn lại một gia đình trọn vẹn, nơi tình yêu và niềm tự hào đan xen trong từng khoảnh khắc.

Cố Dạ Đình quay sang Tống Như Nguyệt, ánh mắt anh dịu lại, khẽ nói:

> “Em thấy không, nhà của chúng ta… cuối cùng cũng thật sự yên bình rồi.”

Tống Như Nguyệt mỉm cười, ánh nhìn hướng về các con — nơi hạnh phúc đang nảy nở, giản dị mà ấm áp.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc