Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 27

Trước Sau

break

Cảnh: Ban công đêm muộn – Tống Nhiên và Lục Thành

Trăng lên cao, ánh sáng bạc phủ xuống khu vườn Cố Gia tĩnh lặng. Tiệc tối đã tan, bọn trẻ nhỏ đều đã ngủ say, chỉ còn gió đêm khe khẽ thổi qua từng tán cây.

Tống Nhiên khoác chiếc áo mỏng, tay cầm cốc sữa ấm bước ra ban công. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời — nơi những vì sao lấp lánh như phản chiếu lại tuổi trẻ của cô: vừa rực rỡ, vừa mông lung.

Phía sau vang lên tiếng bước chân quen thuộc.

Lục Thành xuất hiện, khoác áo vest, trong tay vẫn cầm ly trà còn bốc khói.

> “Sao còn chưa ngủ, tiểu công chúa?” — Anh hỏi, giọng nửa nghiêm, nửa cưng chiều.

Tống Nhiên quay lại, cười nhạt:

> “Chú Thành cũng có ngủ đâu. Chú đi tuần quanh nhà à?”

Lục Thành bật cười, dựa tay vào lan can cạnh cô:

> “Ừ, thói quen rồi. Nhưng thấy con đứng đây, ta nghĩ chắc tâm sự gì đó.”

Cô im lặng một lúc, đôi mắt trong veo nhìn xa xăm.

> “Chú Thành... con thấy mình khác lắm. Không phải kiểu khác người, mà... là con không giống những cô gái khác. Có lúc con sợ… sợ ba mẹ sẽ thất vọng.”

Lục Thành thoáng khựng lại, nhìn cô thật lâu. Gió đêm khẽ thổi, vài lọn tóc cô tung bay quanh gương mặt nghiêng nghiêng.

Anh khẽ nói, giọng trầm ấm:

> “Nhiên à… con là chính con — thế là đủ rồi. Dạ Đình và Như Nguyệt yêu con không vì con phải ‘giống ai’, mà vì con là con gái của họ.”

Cô mím môi, hàng mi run nhẹ.

> “Nhưng… nếu có ngày con không đi con đường họ mong? Nếu con không thể yêu một người như họ nghĩ?”

Lục Thành bật cười khẽ, ánh mắt hiền lành mà sâu sắc:

> “Con nghĩ ba con — Lão đại Cố Dạ Đình đó — là người dễ thất vọng sao? Ông ấy có thể đánh cả thế giới, chỉ để bảo vệ một người con gái tên Tống Như Nguyệt. Còn Như Nguyệt, con nghĩ mẹ con không đủ hiểu lòng người sao?”

Anh đặt tay lên vai cô, nhẹ như một lời an ủi:

> “Nếu họ đã từng đi qua bao bão giông để có một mái ấm này, con nghĩ họ sẽ sợ gì khi biết sự thật về con? Con chỉ cần sống thật, còn lại… để họ yêu thương phần còn lại thay con.”

Tống Nhiên khẽ cười, ánh mắt rưng rưng.

> “Chú Thành... chú lúc nào cũng biết phải nói gì để người khác yên lòng.”

Lục Thành nhún vai, cười trêu:

> “Vì chú từng chứng kiến mẹ con khóc, từng thấy ba con gục xuống. Chú biết, nhà này tồn tại được là nhờ tình yêu — không phải những khuôn mẫu.”

Một làn gió đêm thổi qua, lá cây khẽ xào xạc.

Tống Nhiên tựa vào lan can, giọng nhẹ như hơi thở:

> “Cảm ơn chú... con nghĩ, ngày mai con sẽ nói với mẹ. Dù thế nào, con cũng không muốn giấu.”

Lục Thành gật đầu, ánh mắt đầy tự hào:

> “Đó mới là con gái của Cố Dạ Đình và Tống Như Nguyệt.”

Cả hai cùng im lặng một lúc, chỉ còn tiếng gió đêm và ánh trăng dịu dàng bao phủ.

Một khởi đầu mới đang chờ phía trước — không phải con

đường của ba mẹ cô, mà là con đường của chính Tống Nhiên.

Cảnh sáng hôm sau – Cuộc trò chuyện giữa mẹ và con gái

Nắng sớm len qua khung cửa, nhẹ nhàng chiếu xuống căn phòng ăn ấm cúng của Cố Gia. Mùi bánh mì nướng hòa cùng hương cà phê lan tỏa khắp gian bếp.

Tống Như Nguyệt đang sắp chén dĩa, động tác nhẹ nhàng nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn hướng ra ngoài hiên. Từ tối qua, cô đã nhận ra có điều gì đó trong lòng con gái lớn — một sự trầm lắng, khác với dáng vẻ tự tin thường ngày của Tống Nhiên.

Cánh cửa phòng khẽ mở.

Tống Nhiên bước ra, tay cầm ly sữa, khuôn mặt vẫn còn phảng phất nét suy tư.

> “Con dậy rồi à?” — Như Nguyệt cười dịu dàng, kéo ghế: “Lại đây ăn sáng với mẹ.”

Cô gái ngập ngừng, rồi ngồi xuống đối diện. Không khí yên tĩnh đến lạ.

Âm thanh duy nhất là tiếng muỗng va nhẹ vào cốc sữa.

Một lát sau, Tống Nhiên đặt ly xuống, bàn tay hơi run:

> “Mẹ... con có chuyện muốn nói.”

Như Nguyệt ngẩng lên, ánh mắt ấm áp:

> “Ừ, con nói đi, mẹ nghe.”

Tống Nhiên hít một hơi thật sâu, đôi mắt sáng nhưng ẩn chứa sự lo lắng:

> “Mẹ có nhớ chú Lục nói… con nên sống thật với chính mình không?”

> “Có, mẹ nhớ.”

> “Con nghĩ… con hiểu điều đó rồi. Mẹ à… con không giống như mọi người nghĩ. Con không rung động với con trai. Con... con thích con gái.”

Không gian bỗng lặng đi. Tiếng đồng hồ trên tường tích tắc vang lên như kéo dài từng giây.

Nhưng Như Nguyệt không hề tỏ ra bất ngờ. Cô chỉ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như nước:

> “Mẹ biết.”

Tống Nhiên giật mình:

> “Mẹ… biết rồi ạ?”

Như Nguyệt gật đầu, đặt tay lên tay con:

> “Mẹ là mẹ của con. Chỉ cần con buồn, mẹ sẽ nhận ra.

Con không cần sợ, cũng không cần giấu.

Cái mà mẹ muốn… không phải là con đi đúng con đường của ai khác,

mà là con bình yên và vui vẻ trên con đường của riêng mình.”

Tống Nhiên cúi đầu, nước mắt rơi trên mu bàn tay mẹ.

> “Con sợ… sợ ba sẽ thất vọng.”

Như Nguyệt khẽ cười, giọng dịu mà kiên định:

> “Ba con từng nói, dù có cả thế giới quay lưng, ông ấy vẫn sẽ bảo vệ gia đình này.

Huống chi… con là con gái của ông ấy.”

Lúc này, Cố Dạ Đình bước từ hiên vào, áo sơ mi còn vương chút bụi sáng. Anh đã nghe hết từ cửa.

> “Ai nói ba sẽ thất vọng hả?”

Tống Nhiên giật mình, đứng bật dậy.

Nhưng Cố Dạ Đình chỉ tiến tới, đặt tay lên đầu cô, ánh mắt nghiêm nghị mà ấm áp:

> “Con là máu thịt của ba, là niềm tự hào của Cố Gia.

Ba không quan tâm con yêu ai, miễn là người đó khiến con cười.

Thế là đủ.”

Tống Nhiên bật khóc, ôm chặt lấy cha.

Còn Như Nguyệt nhìn hai cha con, môi khẽ cong lên trong niềm hạnh phúc lặng lẽ.

Ngoài sân, Lục Thành vừa đi ngang qua, nhìn thấy cảnh ấy, anh khẽ mỉm cười — nụ cười của một người từng chứng kiến bao sóng gió, nay thấy bình yên trở lại trong căn nhà này.

Ánh nắng sớm chiếu qua khung cửa, rọi lên gương mặt của Tống Nhiên, khiến cô như sáng lên — mạnh mẽ, tự tin, và tràn đầy hy vọng cho tương lai.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc