Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 28

Trước Sau

break

Chương mới – Bổ nhiệm của Tống Nhiên

Kỳ thi quốc gia khép lại, kết quả khiến cả trường phải ngỡ ngàng — Tống Nhiên, con gái lớn của Cố Dạ Đình và Tống Như Nguyệt, xuất sắc đạt hạng nhất toàn quốc.

Và rồi, một buổi sáng đầu hè, tin tức lan khắp toàn trường:

> “Học viện Hoàng Minh trân trọng thông báo: Học sinh Tống Nhiên chính thức được bổ nhiệm vào vị trí trưởng bộ môn võ thuật tự vệ của trường.”

Sân trường hôm ấy như nổ tung trong tiếng reo hò.

Cô gái mặc bộ đồng phục thể thao đen, ánh mắt lạnh mà kiêu hãnh, đứng giữa sân huấn luyện. Bên cạnh cô là Trần Duy Khải, đội trưởng câu lạc bộ bắn cung — và cũng là người từng tỏ tình với cô, nay chỉ còn biết im lặng nhìn theo.

Nhưng điều khiến người khác thật sự chú ý là vòng bạn bè của Tống Nhiên — toàn những cái tên khiến giới truyền thông cũng phải dè chừng:

Phó Lâm Khiêm, con trai duy nhất của Bộ trưởng Quốc phòng, tính tình lạnh lùng, là người luyện bắn súng giỏi nhất khối.

Thẩm Gia Uyên, tiểu thư tập đoàn đá quý Thẩm Thị, vừa tinh tế vừa có bản lĩnh, là bạn thân duy nhất Tống Nhiên chia sẻ bí mật.

Đường Kỳ Hạo, con trai một doanh nhân công nghệ nổi tiếng, thông minh nhưng luôn bày trò trêu chọc Nhiên.

Và Lý Tư Du, cháu gái của Phó Thủ tướng, người thường gọi Tống Nhiên là “đại ca” vì bị cô cứu trong một lần diễn tập.

Tất cả bọn họ, đều là “con ông cháu cha”, xuất thân quyền quý, nhưng khi ở bên Tống Nhiên — lại như bị cuốn vào quỹ đạo của cô.

Không ai tranh giành, không ai so sánh, bởi họ đều biết…

> “Cô gái ấy mang khí chất của Cố Gia – lạnh lùng, mạnh mẽ, và không ai có thể thay thế.”

Trong buổi lễ trao huy hiệu võ thuật, Cố Dạ Đình và Tống Như Nguyệt cũng có mặt.

Ánh mắt họ đầy tự hào khi nhìn thấy con gái bước lên bục, nhận tấm bằng danh dự.

Lục Thành đứng phía sau, mỉm cười lặng lẽ, ánh mắt như người chú vẫn dõi theo từng bước trưởng thành của đứa cháu gái mình.

Tiếng hô đồng thanh của đội võ thuật vang lên khắp sân:

> “Đội trưởng Tống Nhiên — xin chỉ huy!”

Cô đáp lại, giọng rõ ràng, mạnh mẽ mà đầy tự tin:

> “Tất cả đứng thẳng, chuẩn bị bắt đầu!”

Nắng chiếu trên sân tập, gió lùa qua hàng cây.

Tống Nhiên đứng đó — giữa ánh sáng và uy lực, mang trong mình cả hình ảnh của một người con, người cháu, và người kế thừa xứng đáng của Cố Gia.

  Chương kế – Ánh sáng trên võ đài

Sân tập của Học viện Hoàng Minh buổi chiều hôm ấy rực rỡ trong ánh nắng vàng. Dưới khán đài, hàng loạt phóng viên, ống kính truyền thông và đại diện các trường danh tiếng đều có mặt. Không ai khác, nhân vật trung tâm hôm nay chính là Tống Nhiên, đội trưởng võ thuật mới của học viện — con gái cả của Cố Dạ Đình và Tống Như Nguyệt, người thừa kế tương lai của Cố Gia.

Trên võ đài, Tống Nhiên mặc đồng phục tập màu trắng viền đen, ánh mắt sắc bén, dáng đứng thẳng tắp.

Cô khẽ hít một hơi, giọng vang rõ:

> “Bắt đầu.”

Một cú đá xoay người dứt khoát, một động tác hạ gục đối thủ chuẩn xác đến từng nhịp. Không ai còn hoài nghi gì nữa — cô gái này không phải chỉ dựa vào danh tiếng gia đình.

Cô là bản lĩnh thật sự.

Tiếng vỗ tay vang dội. Một phóng viên trẻ bước đến, giọng run vì phấn khích:

> “Xin hỏi đội trưởng Tống Nhiên — cô có thấy áp lực khi mang danh con gái của Cố Dạ Đình không?”

Tống Nhiên khẽ cười, giọng trong nhưng kiên định:

> “Không. Vì cha tôi dạy rằng, danh tiếng chỉ là tấm áo. Bản lĩnh mới là da thịt của chính mình.”

Cả khán phòng lặng đi — rồi bùng nổ trong tràng pháo tay kéo dài.

Phía xa, Cố Dạ Đình khoanh tay đứng xem, bên cạnh là Lục Thành và Tống Như Nguyệt.

Lục Thành cười khẽ:

> “Con bé này… đúng là máu Cố Gia.”

Như Nguyệt mỉm cười dịu dàng, ánh mắt đầy tự hào:

> “Không chỉ là máu, mà còn có trái tim giống anh Đình — kiên định, và không bao giờ khuất phục.”

Phó Lâm Khiêm, Thẩm Gia Uyên, Đường Kỳ Hạo và Lý Tư Du chạy đến bên Tống Nhiên sau buổi diễn, họ hò reo, ném khăn cổ động lên không trung.

> “Tống đội trưởng! Cậu mà không dẫn tụi này đi ăn thì tụi này phản luôn đó nha!” — Kỳ Hạo cười phá lên.

“Ừ, lần này cậu không thoát đâu.” — Gia Uyên chống nạnh trêu.

Tống Nhiên khẽ cười, cái cười hiếm hoi mà khiến ai nhìn cũng thấy ấm lòng.

Nhưng giữa tiếng hò reo, cô bất giác ngẩng nhìn khán đài.

Cha mẹ, chú Lục, và cả những người thân yêu nhất đều đang dõi theo.

Trong ánh chiều vàng, cô chợt nhận ra — hóa ra, sự mạnh mẽ thật sự không phải để chiến thắng người khác, mà là để bảo vệ những người mình yêu thương.

Cố Dạ Đình bước đến, chạm nhẹ lên vai con gái, nói khẽ nhưng chắc:

> “Làm tốt lắm, Tống Nhiên.”

Tống Nhiên đáp lại, giọng nhẹ như gió:

> “Ba, con sẽ không làm Cố Gia thất vọng.”

> “Không,” — anh mỉm cười — “Cố Gia tự hào vì có con.”

Gió chiều thổi qua hàng cờ, phấp phới bay trên nền trời.

Cả sân trường vang lên tiếng reo hò, còn trong tim Tống Nhiên — một ngọn lửa đang bùng cháy rực rỡ, sẵn sàng cho con đường mới phía trước.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc