Chương tiếp – Lời mời danh dự
Một tuần sau buổi lễ bổ nhiệm, văn phòng hiệu trưởng Học viện Hoàng Minh náo nhiệt khác thường. Tin tức lan nhanh như gió — Tống Nhiên vừa được Hiệp hội Võ thuật Quốc tế gửi thư mời đặc biệt, đại diện cho học viện và cả đất nước tham gia Giải giao hữu võ thuật thanh thiếu niên châu Á tổ chức tại Singapore.
Trên bàn là phong bì có con dấu đỏ nổi bật, tên “Tống Nhiên” được in chính giữa.
Cô đứng thẳng, hai tay nhận lấy bức thư.
Hiệu trưởng nhìn cô bằng ánh mắt tự hào:
> “Tống Nhiên, em là học sinh đầu tiên của học viện được chọn vào danh sách này. Đây không chỉ là vinh dự cá nhân, mà còn là danh dự của cả nước.”
Tống Nhiên khẽ cúi đầu:
> “Em sẽ cố gắng hết sức, thưa thầy.”
---
Buổi tối tại Cố Gia
Trong phòng khách rộng lớn, cả nhà quây quần như thường lệ.
Tống Như Nguyệt đang gọt trái cây, Cố Dạ Đình ngồi đọc báo, còn Lục Thành thì đùa với đứa bé út mới biết bò.
Minh Dạ và Tâm An đang tranh nhau chiếc điều khiển TV.
Cánh cửa mở, Tống Nhiên bước vào.
Trên tay cô vẫn là tập hồ sơ từ học viện.
> “Con về rồi à?” — Như Nguyệt ngẩng lên, giọng dịu dàng.
> “Dạ rồi mẹ. Con… có chuyện muốn nói.”
Cô đặt phong bì lên bàn.
Cả nhà cùng nhìn — ánh mắt của Cố Dạ Đình hơi nhướng lên, còn Lục Thành khẽ nheo mắt cười:
> “Lại thêm tin lớn à, cô nhóc?”
Tống Nhiên hít một hơi:
> “Con được chọn làm đại diện quốc gia tham gia giải đấu võ thuật châu Á, tổ chức tại Singapore tháng tới.”
Không khí trong phòng lặng đi vài giây, rồi bỗng vỡ òa.
> “Thật sao?” — Minh Dạ nhảy dựng lên.
“Chị hai siêu quá đi!” — Tâm An reo lên, mắt sáng rực.
Như Nguyệt khẽ đặt dao xuống, bước đến ôm con gái:
> “Con của mẹ… giỏi lắm.”
Cố Dạ Đình nhìn con, ánh mắt không chỉ là tự hào mà còn là sự tin tưởng sâu sắc:
> “Đi đi, con gái. Cố Gia không sợ thử thách, chỉ sợ không dám bước ra khỏi giới hạn của mình.”
Lục Thành cũng gật đầu, giọng ôn hòa nhưng đầy niềm tin:
> “Nếu mệt thì dựa vào chú. Nhưng nếu ngã — hãy tự đứng dậy. Vì Cố Nhiên của chú mạnh mẽ hơn thế.”
Tống Nhiên nhìn quanh, ánh mắt chạm đến từng người thân yêu — mẹ, cha, chú, các em.
Cô khẽ mỉm cười:
> “Con hứa, lần này… con sẽ khiến mọi người tự hào hơn nữa.”
---
Một tháng sau – Tại Singapore
Trên sàn đấu quốc tế, ánh đèn trắng chiếu rọi xuống hàng trăm khán giả.
Tên “Tống Nhiên – Vietnam” vang lên khắp khán đài.
Cô bước ra, ánh mắt bình tĩnh, dáng người vững vàng như một chiến binh thực thụ.
Trong giây phút đó, cô không chỉ là con gái của Cố Dạ Đình hay Tống Như Nguyệt —
Cô là Tống Nhiên của thế giới này,
là niềm tự hào không thể thay thế của Cố Gia.
Sân vận động quốc tế ở Singapore sáng rực giữa tiếng cổ vũ náo nhiệt. Hàng ngàn khán giả reo hò, cờ các quốc gia tung bay khắp khán đài.
Trên bảng điện tử hiện rõ dòng chữ:
“Trận chung kết võ thuật nữ – Việt Nam: Tống Nhiên vs Nhật Bản: Ayaka Ryu.”
Tiếng loa vang lên giới thiệu, đèn tập trung chiếu thẳng vào hai võ sĩ.
Một bên là cô gái tóc đen buộc cao, ánh mắt sáng lạnh — Tống Nhiên, đại diện Việt Nam.
Một bên là Ayaka, vận động viên từng ba năm liền vô địch hạng trẻ của Nhật Bản, dáng người nhỏ nhưng tốc độ như gió.
Khán giả Hà Thành hô vang tên cô:
> “Tống Nhiên cố lên! Hà Thành cố lên!”
Cô bước ra giữa sàn, hơi cúi đầu chào đối thủ. Trong đôi mắt ấy là sự tập trung tuyệt đối — không còn là cô gái con nhà quyền thế, không phải tiểu thư Cố Gia, mà là chiến binh thật sự.
---
Hiệp đầu bắt đầu.
Ayaka tấn công trước, tốc độ nhanh như chớp. Nhưng Tống Nhiên không hề nao núng — cô xoay người tránh né, cú phản đòn gọn gàng, rồi tung cú đá tạt ngang, khiến đối thủ lùi lại vài bước.
Tiếng cổ vũ dậy lên. Trên khán đài, Cố Dạ Đình và Lục Thành cùng các đoàn Hà Thành nắm chặt tay, còn Tống Như Nguyệt khẽ khép quạt, mắt vẫn dõi theo con gái không rời.
> “Con bé ra đòn vững lắm,” — Lục Thành khẽ nói.
“Nó không chỉ đánh bằng sức, mà còn bằng lý trí,” — Cố Dạ Đình đáp, giọng tự hào.
Chương mới – Trận đấu định danh ở Hà Thành
Sân vận động võ thuật quốc tế Hà Thành sáng rực trong ánh đèn. Khán đài chật kín người, tiếng reo hò dậy lên từng đợt.
Trên bảng điện tử lớn hiển thị:
“Chung kết võ thuật nữ toàn quốc – Hà Thành: Tống Nhiên vs Ayaka Ryu (Nhật Bản)”
Một bên là Tống Nhiên, đại diện của Học viện Võ Đạo Trung Hoa, mái tóc đen buộc cao, ánh mắt sáng như lưỡi kiếm.
Một bên là Ayaka, cao thủ Nhật Bản – ba năm liền vô địch hạng trẻ.
Khán giả trong nước đồng loạt hô vang:
> “Hà Thành cố lên! Tống Nhiên cố lên!”
Cô gái bước ra giữa sàn, khẽ cúi đầu chào đối thủ.
Trong ánh sáng rực rỡ ấy, Tống Nhiên không còn là tiểu thư Cố Gia, mà là một chiến binh mang dòng máu kiêu hãnh.
---
Hiệp đầu bắt đầu.
Ayaka lao lên với tốc độ cực nhanh, ra đòn liên tiếp.
Tống Nhiên nghiêng người tránh, rồi phản đòn bằng một cú đá xoay người chính xác.
Khán đài nổ tung trong tiếng hò reo.
Trên hàng ghế VIP, Cố Dạ Đình ngồi nghiêm, mắt dõi theo từng chuyển động của con gái.
Bên cạnh, Lục Thành – người chú thân thiết – cười nhẹ:
> “Lão đại, con bé này càng lớn càng giống ngài lúc trẻ.”
“Không, nó còn hơn ta,” — Cố Dạ Đình khẽ đáp, giọng trầm thấp pha chút tự hào.
---
Hiệp thứ hai – Giằng co nghẹt thở.
Ayaka tung cú đánh mạnh trúng vai Tống Nhiên. Cô khụy gối, hơi thở gấp, máu rịn ở khoé môi.
Nhưng ánh mắt ấy vẫn kiên định.
Trong đầu vang lên lời dạy của cha:
> “Cố Gia không sợ ngã, chỉ sợ không dám đứng dậy.”
Cô hít sâu, xoay người, tung cú đấm chéo – rồi cú đá tạt ngang cực mạnh.
Ayaka ngã xuống sàn.
Tiếng còi kết thúc vang lên.
Tống Nhiên thắng!
Khán đài nổ tung.
Trên bảng điện tử:
Tống Nhiên – 9.8 | Ayaka – 9.4
Cờ của Học viện Võ Đạo Hà Thành tung bay.
Cô gái trẻ cúi đầu, nước mắt rơi xuống sàn đấu — không phải vì đau, mà vì tự hào.
---
Khoảnh khắc vinh quang
Khi nhận huy chương, MC hỏi bằng tiếng Trung:
> “Tống tiểu thư, cảm xúc bây giờ thế nào?”
Cô mỉm cười, giọng trong và kiên định:
> “Tôi không chiến thắng cho riêng mình. Tôi chiến thắng cho Hà Thành — cho người nhà họ Cố, và cho chính bản thân tôi.”
Trên khán đài, Cố Dạ Đình siết chặt tay Tống Như Nguyệt, đôi mắt ánh lên niềm tự hào lặng lẽ.
Lục Thành vỗ tay lớn tiếng:
> “Giỏi lắm! Đúng là cháu gái của ta!”