Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 30

Trước Sau

break

Đêm ấy – Khách sạn Hà Thành

Tống Nhiên đứng một mình ngoài ban công, ánh đèn thành phố phản chiếu trong đôi mắt cô.

Trên tay là tấm huy chương vàng, nặng trĩu nhưng rực rỡ.

> “Ba, mẹ, chú… con đã không phụ lòng mọi người.”

Một cơn gió đêm thổi qua, mang theo hương hoa ngọc lan trong không khí.

Cô khẽ ngẩng đầu, nhìn bầu trời đầy sao — ánh sáng ấy phản chiếu niềm kiêu hãnh của một nữ nhi Cố Gia, đang từng bước khắc tên mình vào lịch sử.

 Chương tiếp – Trở về Cố Gia, ánh sáng sau vinh quang

Sau lễ trao giải, đoàn xe của Học viện Võ Đạo rời khỏi trung tâm thể thao Hà Thành.

Trên chiếc xe riêng của Cố Gia, Tống Nhiên ngồi phía sau, đầu tựa nhẹ vào cửa kính, huy chương vàng vẫn còn treo trên cổ, lấp lánh trong ánh nắng chiều.

Phía trước, Cố Dạ Đình lái xe, dáng người nghiêm nghị nhưng môi lại khẽ cong.

Tống Như Nguyệt ngồi cạnh, thỉnh thoảng quay lại nhìn con gái với ánh mắt đầy yêu thương.

Ở hàng ghế sau, Lục Thành trêu nhẹ:

> “Tiểu nha đầu này, năm mười lăm tuổi đã khiến cả Hà Thành nhớ tên, thật không hổ danh cháu của Lão Đại Cố Gia.”

Tống Nhiên khẽ bật cười, giọng dịu dàng:

> “Cháu chỉ muốn chứng minh rằng mình cũng có thể mạnh mẽ như ba thôi, chú à.”

Lục Thành cười ha hả:

> “Con bé này càng ngày càng biết nói chuyện rồi đấy.”

---

 Khi xe dừng lại trước cổng Cố Gia,

Cả căn biệt phủ rực rỡ ánh đèn.

Cờ chúc mừng treo đầy, và ngoài sân, Tống Tâm An cùng Cố Tống Minh Dạ đã đứng sẵn.

Tâm An vừa thấy chị gái liền chạy nhào tới, ôm lấy chân Tống Nhiên, giọng reo vang:

> “Chị Nhiên! Chị là người giỏi nhất thế giới!”

Minh Dạ chống tay lên vai em, gật đầu như một người anh cả trầm ổn:

> “Chị đã làm rất tốt. Con gái Cố Gia chưa bao giờ khiến ai thất vọng.”

Như Nguyệt mỉm cười nhìn các con, trái tim dâng đầy ấm áp.

Ánh đèn trong sân phản chiếu gương mặt từng người — ánh sáng của niềm hạnh phúc, của gia đình sau bao năm sóng gió.

---

 Buổi tối – Sau bữa tiệc nhỏ tại nhà

Tống Nhiên ngồi trên bậc thềm, vẫn mặc áo khoác thể thao, tóc xõa nhẹ sau cổ.

Lục Thành mang theo hai tách trà nóng ra, đặt một ly bên cạnh cô.

> “Vinh quang của cháu hôm nay… là điều chú từng mơ ước cho thế hệ sau.”

Tống Nhiên nở nụ cười nhỏ, ánh mắt nhìn ra vườn:

> “Cháu cũng có mơ ước của mình, chú à… chỉ là cháu không biết sau này mình nên đi tiếp như thế nào.”

> “Vì chuyện rung động sao?” — giọng Lục Thành khẽ hỏi, không ép buộc, chỉ nhẹ như gió đêm.

Tống Nhiên im lặng, đôi mắt nhìn vào ly trà còn bốc hơi.

Một lúc sau, cô khẽ nói:

> “Cháu chỉ sợ… ba mẹ sẽ thất vọng. Cháu khác với mọi người.”

Lục Thành khẽ đặt tay lên vai cô:

> “Nếu Cố Gia từng vượt qua bão táp, chẳng lẽ lại sợ một trái tim chân thật sao?

Cháu là cháu gái của Lục Thành — là con gái của Cố Dạ Đình và Tống Như Nguyệt.

Cháu có quyền được là chính mình.”

Tống Nhiên ngẩng đầu, trong mắt lấp lánh ánh nước — nhưng cũng lóe lên tia sáng kiên định.

---

 Khuya hôm đó – Ban công tầng hai Cố Gia

Gió đêm thổi nhẹ qua mái tóc cô gái.

Dưới sân, Tống Như Nguyệt và Cố Dạ Đình cùng đứng tựa lan can, dõi theo con gái đang ngắm sao.

Cố Dạ Đình trầm giọng:

> “Con bé đã lớn thật rồi.”

Như Nguyệt mỉm cười:

> “Giống anh lắm… nhưng lại mang trái tim của em.”

Ánh trăng rơi xuống vai họ, lặng yên mà ấm áp.

Cả Cố Gia, sau bao năm biến động, giờ đã có thể an yên đón thêm một chương mới —

nơi Tống Nhiên bắt đầu hành trình tìm chính bản thân mình,

và nơi mỗi người trong nhà đều học cách yêu thương mà không ràng buộc.

 Chương mới – Dạ Tiệc Cố Gia, Khởi Đầu Một Kỷ Nguyên Mới

Hôm ấy, Cố Gia rực rỡ ánh đèn như một tòa thành sáng giữa lòng Hà Thành.

Toàn bộ khu biệt thự được trang hoàng theo phong cách cổ điển châu Âu pha nét Á Đông tinh tế.

Từ cổng chính đến sảnh tiệc đều trải thảm đỏ, hàng trăm nhân viên phục vụ tấp nập chuẩn bị.

Đây không chỉ là buổi tiệc mừng thành công của Cố Dạ Đình, mà còn là buổi hội ngộ giữa các gia tộc lớn trong giới thương – chính quyền lực.

Tin tức lan ra khiến cả Hà Thành sôi sục.

Trước giờ tiệc, Tống Như Nguyệt duyệt lại danh sách khách mời — ánh mắt bà khẽ dừng ở một cái tên:

Trương Hạo Sâm – Gia chủ Trương Gia.

Bà nhìn sang chồng, nhẹ giọng:

> “Anh chắc chứ? Lần này Trương Gia sẽ đến thật sao?”

Cố Dạ Đình cười nhạt, giọng trầm thấp:

> “Hắn nợ anh một lời chúc mừng từ mười lăm năm trước.

Lần này, dù có bận đến đâu, Trương Hạo Sâm cũng không thể từ chối được nữa.”

---

 Khi đêm buông xuống – Xe của Trương Gia tiến vào Cố Gia

Đoàn xe sang trọng dừng trước cổng, đèn pha chiếu sáng cả con đường đá hoa cương.

Từ trong xe bước ra là Trương Hạo Sâm, dáng người cao, mái tóc điểm bạc, ánh mắt sắc bén.

Bên cạnh ông là Trương phu nhân – Tô Diệp Lâm, khí chất quý phái, dịu dàng mà lạnh lùng.

Và phía sau họ —

một cô gái trẻ, Trương Minh Trân, nhỏ hơn Tống Nhiên hai tuổi, khoảng mười ba tuổi,

ánh mắt lanh lợi, mái tóc đen búi cao gọn gàng,

mặc một chiếc áo thun đen đơn giản cùng váy đen xòe nhẹ, không cầu kỳ, không phô trương,

nhưng lại khiến cả khung cảnh dạ tiệc phải khẽ lặng đi trong giây lát.

Sự giản dị tự tin ấy, trong một nơi toàn người khoác lễ phục xa hoa,

lại khiến Minh Trân trông đặc biệt cuốn hút —

như một mảnh trăng chìm giữa biển sao, vừa lặng lẽ vừa sáng rõ đến khó rời mắt.

---

Bên trong đại sảnh Cố Gia

Âm nhạc vang lên du dương. Những bộ lễ phục lấp lánh ánh đèn chùm pha lê.

Các quan chức cấp cao, giới truyền thông và doanh nhân hàng đầu đều có mặt.

Giữa không khí sang trọng ấy, Tống Nhiên bước xuống cầu thang trong chiếc váy đen ánh kim,

mái tóc buộc nửa, ánh mắt sáng nhưng trầm tĩnh.

Không ai ngờ, thiếu nữ năm nào nay đã trở thành tâm điểm của Cố Gia – người thừa kế được kỳ vọng nhất.

Ánh mắt cô khẽ chạm vào Trương Minh Trân.

Một thoáng ngạc nhiên, một nhịp tim khẽ lệch.

Minh Trân mỉm cười, tiến lại, giọng nói trong trẻo nhưng kiên định:

> “Xin chào, tôi là Trương Minh Trân.”

Tống Nhiên gật đầu, môi khẽ cong:

> “Tôi biết. Người giỏi nhất trong thế hệ mới của Trương Gia.”

Minh Trân đáp, ánh mắt sâu như nước:

> “Còn cô, là người khiến cả Hà Thành phải nhắc đến khi nói về ý chí và sức mạnh.”

Từ khoảnh khắc ấy, giữa tiếng nhạc và ánh sáng lung linh,

hai cô gái – một người được dạy để trở nên hoàn hảo,

một người chưa từng tuân theo khuôn khổ nào –

đã bước vào quỹ đạo của nhau, như hai ngôi sao sắp va chạm giữa bầu trời Hà Thành.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc