Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 31

Trước Sau

break

Cảnh sau dạ tiệc tại Cố Gia – Khi ánh đèn rực rỡ bắt đầu dịu lại

Tiệc đã vào giữa chương trình, mọi người mải chuyện trò, tiếng nhạc du dương len lỏi giữa không gian ngập ánh vàng.

Tống Nhiên lặng lẽ bước ra khu vườn phía sau, nơi ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ nhân tạo yên tĩnh.

Cô tháo đôi giày cao gót, nhón chân chạm lên bậc đá mát lạnh, cảm thấy dễ chịu lạ thường.

Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng:

> “Hóa ra cô cũng trốn ra đây à?”

Tống Nhiên quay lại, bắt gặp nụ cười nhẹ nơi khóe môi của Trương Minh Trân — vẫn là dáng vẻ tự nhiên ấy, mái tóc búi cao, áo thun đen, váy xòe nhẹ đung đưa theo gió.

Cô khẽ cười:

> “Không hẳn là trốn, chỉ là... muốn thở một chút.”

Minh Trân ngồi xuống cạnh ghế đá, hai tay chống cằm, đôi mắt long lanh ánh đèn:

> “Tôi thấy ở đây toàn người lớn nói chuyện chính trị, hợp đồng, chiến lược... thật sự không hợp với tôi chút nào.”

Tống Nhiên bật cười:

> “Tôi cũng thấy thế. Nhưng ít nhất cô còn đến vì khách mời danh dự, còn tôi là con gái chủ tiệc, chẳng có chỗ nào để trốn cả.”

Minh Trân cười nhẹ, rồi nói thật lòng:

> “Thật ra tôi không thích mấy nơi kiểu này đâu. Tôi làm YouTube — về game Minecraft ấy.”

Câu nói khiến Tống Nhiên thoáng ngạc nhiên:

> “YouTube á? Không ngờ đó lại là nghề của tiểu thư Trương Gia.”

Minh Trân nhún vai, ánh mắt tinh nghịch:

> “Ừ. Ba mẹ tôi ban đầu phản đối dữ lắm, nhưng giờ kênh của tôi được hơn một triệu người đăng ký rồi, nên họ cũng chịu thua.”

“Tôi thích tạo thế giới, xây dựng, chiến đấu, sinh tồn… mọi thứ trong đó đều do mình tự tạo ra. Không ai ra lệnh, không có khuôn mẫu.”

Tống Nhiên im lặng giây lát, ánh mắt như có chút xa xăm:

> “Nghe hay đấy. Còn tôi… tôi vẫn đang tìm xem mình thật sự muốn gì.”

“Tôi từng nghĩ sẽ nối nghiệp ba, nhưng có lẽ, tôi chỉ muốn làm gì đó cho riêng mình — như mẹ tôi từng làm.”

Hai cô gái ngồi cạnh nhau, nói về game, về học hành, về những áp lực trong gia đình danh giá.

Không có vẻ xa cách, không có ranh giới giữa hai nhà quyền lực — chỉ còn lại hai tâm hồn trẻ đang mở ra, tìm thấy sự đồng điệu trong lời nói.

Một lúc sau, Tống Nhiên khẽ nghiêng đầu nhìn Minh Trân, mỉm cười:

> “Lên phòng tôi chơi không? Ở đó yên tĩnh hơn, tôi có máy tính cấu hình mạnh lắm, chắc hợp với người chuyên Minecraft như cô.”

Minh Trân bật cười, ánh mắt sáng lấp lánh:

> “Thật à? Vậy tôi không khách sáo đâu.”

Hai cô gái sóng bước qua hành lang dài dẫn lên tầng hai, bỏ lại phía sau tiếng nhạc xa dần và ánh đèn vàng ấm.

Một người mang giấc mơ tự do trong thế giới ảo,

một người đang tìm hướng đi trong hiện thực lấp lánh của Cố Gia —

từ giây phút ấy, câu chuyện của họ chính thức bắt đầu.

---

 Cảnh: Trong phòng của Tống Nhiên – khuya muộn tại Cố Gia

Căn phòng của Tống Nhiên rộng lớn, nhưng cách bày trí lại giản dị đến lạ.

Một giá sách cao chạm trần, bàn học gọn gàng, góc máy tính được trang bị dàn PC cấu hình mạnh cùng màn hình siêu rộng.

Ánh đèn vàng hắt nhẹ qua rèm, tạo thành khoảng sáng ấm áp giữa không gian tĩnh lặng.

Trương Minh Trân bước vào, ánh mắt tròn xoe khi thấy góc setup ấy:

> “Trời ơi, nhìn góc chơi game này đi! Cậu mà nói không biết chơi Minecraft thì tôi không tin đâu nhé!”

Tống Nhiên bật cười, lắc đầu:

> “Tôi thật sự không biết. Tôi dùng máy này để học và làm mấy bản thiết kế thôi.”

Minh Trân kéo ghế ngồi xuống, nhanh tay khởi động trò chơi quen thuộc:

> “Không sao, tôi dạy cậu. Tôi là chuyên gia sinh tồn đấy.”

Tống Nhiên ngồi cạnh, nhìn những khối lập phương đầy màu sắc hiện lên trên màn hình, giọng cô nhẹ đi:

> “Trông đơn giản mà cuốn nhỉ. Cứ như… một thế giới không ai có thể làm tổn thương mình.”

Minh Trân thoáng liếc nhìn cô, nụ cười dịu lại:

> “Ừ, thế giới này là nơi mình làm chủ. Không ai ép mình phải mạnh mẽ hay giỏi giang — chỉ cần là chính mình.”

Một thoáng yên lặng trôi qua. Chỉ còn tiếng bàn phím lách cách và ánh sáng xanh phản chiếu trên gương mặt hai người.

Không hiểu vì sao, Tống Nhiên lại thấy lòng nhẹ nhõm — cảm giác như được tháo bỏ những khuôn phép vô hình.

> “Cậu biết không,” cô khẽ nói, “đôi khi tôi thấy mình sống trong một cái khuôn. Ba mẹ luôn muốn tôi hoàn hảo, còn em út nhìn tôi như tấm gương. Nhưng… tôi cũng chỉ là một đứa con gái thôi.”

Minh Trân quay sang, mỉm cười:

> “Tôi không nghĩ thế. Cậu không chỉ là một đứa con gái — cậu là người có bản lĩnh, có trái tim biết chọn đúng điều mình tin.”

Tống Nhiên ngẩng lên, bắt gặp ánh nhìn chân thành ấy.

Trong khoảnh khắc đó, giữa ánh đèn dịu và tiếng mưa rơi nhẹ ngoài cửa sổ, cô cảm thấy như vừa tìm được người có thể hiểu mình thật sự.

> “Cậu nói hay thật đấy.”

“Tôi nói thật mà,” Minh Trân cười, “nếu cậu thích, tôi có thể dạy cậu xây một thế giới riêng — nơi chỉ có cậu, tự do, và… một ít bạn bè trung thành.”

Cả hai bật cười.

Tiếng cười hòa vào tiếng gió đêm, khẽ ngân lên trong căn phòng ấm.

Trước khi bắt đầu một ván game mới, Trương Minh Trân khẽ quay sang nói nhỏ:

> “À... chị Tống Nhiên, em xin phép được gọi chị là chị, được không? Vì em nhỏ hơn chị hai tuổi.”

Tống Nhiên khẽ sững người rồi cười nhẹ:

> “Tùy em thôi, Minh Trân. Gọi sao mà em thấy thoải mái là được.”

Minh Trân gật đầu, ánh mắt sáng rực lên:

> “Vậy em gọi là chị Nhiên nhé. Nghe thân thiết hơn nhiều.”

Một tình bạn lạ lùng bắt đầu từ đó — không cần lời hứa, không cần định nghĩa, chỉ cần là chính mình bên cạnh người kia.

---

---

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc