Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 32

Trước Sau

break

Sáng hôm sau tại Cố Gia

Ánh nắng buổi sớm len qua tấm rèm mỏng, chiếu nhẹ vào căn phòng vẫn còn phảng phất hơi ấm của đêm dài.

Trên bàn, hai cốc sữa tươi đã nguội, vài mảnh bánh quy vương vãi cạnh bàn phím — minh chứng cho đêm khuya tràn tiếng cười và âm thanh bàn phím lách cách.

Tống Nhiên khẽ mở mắt, vươn vai, định với tay tắt máy tính.

Bên cạnh, Trương Minh Trân vẫn đang cuộn mình trong chiếc chăn mỏng mà cô đắp cho lúc nửa đêm, tóc rối nhẹ, gương mặt yên bình đến đáng yêu.

> “Trời ạ...” — Tống Nhiên lẩm bẩm, “mình để con bé ngủ lại thật luôn rồi sao...”

Cô vừa định đánh thức thì tiếng gõ cửa vang lên:

> “Tiểu thư, cô dậy chưa? Phu nhân và Lão Đại đang dùng bữa sáng, gọi cô xuống ăn đấy ạ.”

Đó là giọng bà quản gia vang lên quen thuộc.

Tống Nhiên hoảng hốt đứng bật dậy, nhìn sang Minh Trân đang ngái ngủ:

> “Minh Trân! Tỉnh đi, mau dậy, em còn ở đây là mẹ tôi lại nghĩ linh tinh bây giờ!”

Minh Trân dụi mắt, giọng ngái ngủ đáng yêu:

> “Ơ... sáng rồi à, chị Nhiên? Em... em ngủ quên mất.”

Tống Nhiên chỉ biết thở dài, đưa tay chỉnh lại tóc cho cô:

> “Không sao, mau rửa mặt rồi xuống ăn sáng cùng đi, kẻo người ta nghĩ chị bắt nạt khách quý đấy.”

---

 Tầng dưới – phòng ăn chính của Cố Gia

Căn phòng ăn sáng rộng lớn tràn ánh nắng, bàn dài được bày biện tinh tế.

Cố Dạ Đình đang lật xem tài liệu, Tống Như Nguyệt thì nhàn nhã nhấp ngụm trà.

Hai đứa nhỏ Minh Dạ và Tâm An thì vừa ăn vừa cãi nhau nhỏ nhẹ, khiến bà quản gia chỉ biết lắc đầu mỉm cười.

Khi Tống Nhiên cùng Minh Trân bước xuống, cả bàn ăn khựng lại vài giây.

Cố Dạ Đình ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm nghị:

> “Nhiên, con... đêm qua học nhóm đến tận sáng sao?”

Tống Nhiên luống cuống:

> “Dạ... con chỉ chỉ cho bạn ấy mấy thứ nhỏ thôi, rồi nói chuyện quên giờ luôn...”

Tống Như Nguyệt mỉm cười hiền, khẽ chạm tay lên ly trà:

> “Không sao, miễn con vui và vẫn biết giữ chừng mực là được.”

Minh Trân cúi đầu lễ phép:

> “Cháu xin lỗi bác Cố, cháu ngủ quên mất, không phải lỗi của chị Nhiên ạ.”

Câu “chị Nhiên” vang lên khiến mọi người thoáng sững lại, rồi Lục Thành – người chú thân thiết, đang từ ngoài bước vào, bật cười sang sảng:

> “Haha, xem ra Nhiên nhà ta có thêm một cô em gái rồi.”

Cố Dạ Đình liếc nhẹ nhưng môi lại khẽ cong lên, còn Tâm An thì reo to:

> “Chị Nhiên có bạn rồi nha! Không phải lúc nào cũng học nữa!”

Cả bàn ăn bật cười, không khí trở nên ấm áp, gần gũi lạ thường.

Tống Như Nguyệt nhìn con gái và cô bé khách quý, ánh mắt chứa đựng niềm tự hào xen chút dịu dàng:

> “Nhiên à, có đôi khi, một người bạn tốt sẽ giúp con trưởng thành hơn bất kỳ bài học nào.”

Tống Nhiên mỉm cười, khẽ nhìn sang Minh Trân — cô bé đang vừa ăn vừa khẽ cúi đầu ngại ngùng.

Trong khoảnh khắc ấy, cô chợt nhận ra:

Có lẽ, từ hôm nay, cuộc sống của cô sẽ có thêm một mảnh ghép mới — tươi sáng, nhẹ nhàng và thật sự ấm áp.

Buổi sáng hôm sau tại Cố Gia

Trời vừa sáng, ánh nắng dịu dàng len qua khung cửa sổ, rọi vào căn nhà yên tĩnh của họ Cố. Trong bếp, hương súp và bánh mì thơm lừng. Như Nguyệt bế cậu út Cố Tống Thiên Dã mới biết bò, vừa cười vừa dỗ con ăn.

Tiếng bước chân vang lên từ cầu thang, Tống Nhiên xuất hiện cùng Trương Minh Trân.

Minh Trân búi tóc cao, mặc chiếc áo thun đen đơn giản cùng chiếc váy đen xòe nhẹ. Khi cô cười, hai lúm đồng tiền hiện rõ khiến cả căn phòng như sáng hơn.

Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn, khẽ mỉm cười hiền hậu:

> “Con bé này xinh quá, cười lên lại càng duyên dáng.”

Minh Trân hơi ngại, chỉ khẽ cúi đầu đáp lễ:

> “Cháu chào bác ạ.”

Lúc này Tống Minh Dạ và Tâm An mới từ trên tầng chạy xuống, vừa nhìn thấy liền tò mò.

> “Chị Hai, đây là ai vậy?”

Tống Nhiên nhẹ giọng nói:

> “Đây là bạn của chị, tên là Trương Minh Trân. Hôm qua ở lại nhà mình.”

Tâm An nghiêng đầu, đôi mắt sáng ngời:

> “Chị Trân đẹp quá ạ!”

Cả nhà bật cười. Thiên Dã đang bò liền vịn váy Minh Trân, ngẩng đầu cười hì hì.

Như Nguyệt ôm con cười khẽ:

> “Thấy chưa, thằng bé mới biết bò mà cũng biết chọn người dễ thương.”

Lục Thành từ ngoài đi vào, giọng trầm ấm:

> “Phu nhân nói đúng lắm, xem ra nhà họ Cố có thêm người hợp tính rồi.”

Không khí buổi sáng tràn đầy tiếng cười.

Như Nguyệt nhìn Minh Trân dịu dàng:

> “Ăn sáng cùng cả nhà đi con, tối qua con chưa ăn mấy đâu.”

Minh Trân ngoan ngoãn gật đầu, ngồi xuống cạnh Tống Nhiên. Hai người khẽ nhìn nhau, nụ cười cùng thoáng qua, nhẹ như gió sớm đầu ngày.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc