Sau bữa sáng ở Cố Gia
Bàn ăn sáng phủ ánh nắng vàng ấm. Bữa ăn đơn giản nhưng đầy ắp tiếng nói cười. Sau khi mọi người ăn xong, Tống Nhiên đứng dậy giúp mẹ dọn bàn, còn Trương Minh Trân ngồi lại một chút cùng Như Nguyệt và Lục Thành trong phòng khách.
Như Nguyệt rót một tách trà, giọng nói dịu dàng mà hiền hậu:
> “Nghe nói con ở bên kia làm việc gì đó phải không, Minh Trân? Bác nghe Nhiên bảo con bận lắm.”
Minh Trân hơi ngượng, hai má đỏ lên, nụ cười lộ rõ hai lúm đồng tiền xinh xắn:
> “Dạ… con làm về YouTube ạ. Chủ đề của con là game Minecraft, con thường quay video hướng dẫn và kể chuyện trong game.”
Như Nguyệt thoáng ngạc nhiên, ánh mắt ánh lên vẻ thú vị:
> “Thời đại bây giờ thật khác rồi nhỉ? Nghe có vẻ vui đó. Con làm việc chăm chỉ lắm à?”
Minh Trân gật đầu, ánh mắt rạng rỡ:
> “Dạ, con thích lắm bác ạ. Con muốn sau này lập một đội riêng, tạo ra những thế giới trong game mà người chơi có thể tự do sáng tạo.”
Lục Thành bật cười:
> “Nghe ra cô bé này có chí hướng lớn đó, nhỏ mà bản lĩnh ghê.”
Tống Nhiên từ bếp bước ra, lau tay bằng khăn trắng, vừa nghe vừa nở nụ cười:
> “Chị ấy nói đúng đó, Minh Trân rất giỏi. Em ấy chỉ cần động vào máy tính là như biến mọi thứ thành phép màu vậy.”
Như Nguyệt nhìn hai cô gái, ánh mắt như mang theo một niềm vui thầm kín.
> “Hai đứa trẻ này… nhìn đã thấy hợp nhau rồi.”
Cả phòng vang lên tiếng cười nhẹ.
Bé Tâm An chạy tới, cầm theo chiếc bánh ngọt nhỏ, chìa ra trước mặt Minh Trân:
> “Chị Trân ăn bánh đi, ngon lắm đó!”
Minh Trân cúi xuống, mỉm cười, đồng tiền lại xuất hiện rõ hơn:
> “Cảm ơn em, Tâm An.”
Khoảnh khắc ấy, cả căn nhà như chìm trong sự ấm áp — nơi những con người thuộc hai gia đình khác nhau, lại đang dần tìm thấy sự gắn kết đặc biệt.
Buổi sáng tại Cố Gia — Bữa ăn đầy tiếng cười
Ánh nắng sớm chiếu qua khung cửa kính, phủ lên bàn ăn sáng một màu vàng dịu nhẹ.
Mùi bánh mì nướng, sữa ấm và hoa nhài thoang thoảng khắp căn bếp rộng lớn.
Như Nguyệt ngồi ở đầu bàn, nở nụ cười hiền hậu khi nhìn thấy Tống Nhiên, Minh Dạ, Tâm An, và cả cô khách nhỏ Trương Minh Trân cùng ngồi ăn vui vẻ.
Minh Trân vẫn giữ phong cách giản dị: áo thun đen, váy đen xòe nhẹ, tóc búi cao để lộ hai lúm đồng tiền đáng yêu mỗi khi cười.
Cô vừa nói chuyện vừa giúp Tâm An gọt trái cây, khiến không khí quanh bàn thêm rộn ràng.
Đột nhiên, điện thoại của cô rung lên. Màn hình hiện dòng chữ “Ba”.
Cả bàn ăn khẽ im lặng một chút. Minh Trân đứng dậy, đi ra một góc rồi nghe máy:
> “Ba à… dạ con biết rồi. Nhưng con chưa về đâu ạ. Con hứa với em Tâm An rồi, con sẽ ở lại đây chơi tới chiều.”
Giọng cô nhẹ nhưng cương quyết. Ở đầu dây bên kia, giọng người cha dường như hơi nghiêm nghị, song cuối cùng cũng dịu lại:
> “Được rồi, nhưng con nhớ giữ lễ phép, nghe chưa?”
> “Dạ, con biết mà.”
Cúp máy xong, Minh Trân quay lại bàn, nụ cười rạng rỡ như nắng, đồng thời nói với Như Nguyệt:
> “Bác ơi, con xin phép ở lại chơi thêm một chút nhé. Ba con ban đầu định cho người đến đón, nhưng con muốn ở lại với các em.”
Như Nguyệt gật đầu, nụ cười hiền hậu đầy yêu mến:
> “Tất nhiên rồi, ở lại đi con. Tụi nhỏ vui vì có con đó.”
Tâm An reo lên vui mừng, ôm chầm lấy tay Minh Trân:
> “Hay quá! Chị Trân hứa rồi đó nha, chiều mới được về!”
Lục Thành bật cười, giọng đùa vui:
> “Xem ra hôm nay nhà Cố Gia có thêm một công chúa nhỏ nữa rồi.”
Cả bàn lại vang tiếng cười.
Tống Nhiên lặng lẽ nhìn sang Minh Trân, nơi ánh sáng buổi sáng phản chiếu trong đôi mắt cô, ấm áp và trong trẻo — tựa như chính ngày hôm nay.
Buổi trưa yên tĩnh tại Cố Gia
Ánh nắng sau vườn dần dịu xuống, những làn gió nhẹ thổi qua ô cửa sổ khẽ lay rèm.
Trong nhà, Minh Dạ, Tâm An, và cả Thiên Dã đều đã ngủ say sau buổi sáng nô đùa mệt nhoài.
Căn biệt thự rộng lớn giờ chỉ còn vang lên âm thanh nhè nhẹ của gió và tiếng kim đồng hồ tích tắc chậm rãi.
Ở phòng khách tầng hai, Tống Nhiên ngồi tựa vào ghế, mái tóc buông nhẹ bên vai. Trước mặt cô, Trương Minh Trân đang nghịch chiếc ly sứ trong tay, vẻ trầm ngâm nhưng không hề xa cách.
> “Chị Nhiên này…” – Minh Trân khẽ lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ.
“Chị có bao giờ cảm thấy… mệt không? Kiểu như… mình cố gắng nhiều quá, mà vẫn thấy lạc lõng.”
Tống Nhiên khẽ nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt bình thản nhưng sâu lắng.
> “Có chứ… Chị từng như vậy rất nhiều lần. Nhất là khi chị chưa hiểu rõ bản thân mình thực sự muốn gì.”
Minh Trân ngẩng lên, đôi mắt đen ánh lên một tia cảm xúc hiếm hoi.
> “Em nghĩ… em đang ở giai đoạn đó. Em làm YouTube, em vui, em thành công… nhưng đôi khi, em lại thấy mình chẳng biết sống cho ai.”
Tống Nhiên im lặng một chút, rồi khẽ cười, giọng dịu như gió:
> “Không sao đâu. Em chỉ đang lớn lên thôi. Ai cũng có thời điểm cảm thấy mơ hồ về bản thân.
Quan trọng là em đừng ngừng bước. Dù con đường có khó, em vẫn là người quyết định hướng đi của mình.”
Minh Trân nhìn chị, nụ cười khẽ hiện ra nơi khóe môi, hai lúm đồng tiền xinh xắn lại xuất hiện.
> “Chị đúng là kiểu người mạnh mẽ mà em ngưỡng mộ đấy. Em hy vọng một ngày nào đó… em cũng có thể bình tĩnh như chị.”
Tống Nhiên nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô:
> “Em không cần phải giống chị. Chỉ cần là chính mình — Minh Trân mà chị thấy hôm nay — là đủ rồi.”
Khoảnh khắc đó, ánh nắng rọi xuyên qua rèm cửa, phủ lên hai người một lớp sáng mờ ấm áp.
Không có gì nói ra, nhưng cả hai đều cảm nhận được thứ gọi là “sự thấu hiểu” — nhẹ nhàng, tinh tế, và chân thành đến lạ.
---