Buổi chiều tại Cố Gia
Ánh hoàng hôn nhuộm cả khu vườn phía sau lâu đài một màu vàng cam dịu nhẹ. Tiếng chim ríu rít bên khung cửa, mùi hoa nhài hòa cùng hương trà nhè nhẹ lan khắp hành lang.
Tống Nhiên và Trương Minh Trân vẫn còn ngồi trò chuyện, mãi đến khi tiếng chuông đồng hồ điểm bốn giờ, họ mới chợt nhận ra thời gian đã trôi nhanh đến thế.
Từ tầng trên, tiếng cười trẻ nhỏ vang lên. Minh Dạ và Tâm An đã tỉnh giấc, cùng Thiên Dã chạy xuống cầu thang, vừa thấy Minh Trân, Tâm An đã nhào đến ôm chặt lấy cô.
> “Chị Trân! Chị chưa về đúng không? Ở lại chơi thêm đi, nha?”
Minh Trân bật cười, hai lúm đồng tiền xinh xắn lại hiện rõ.
> “Chị phải về rồi, em à. Ba chị đang đợi ở nhà đó.”
Tâm An liền xụ mặt, đôi mắt tròn xoe ánh lên chút ấm ức.
> “Không! Em không cho chị về! Chị hứa với em là ở lại chơi tới chiều cơ mà! Giờ mới có chiều thôi mà!”
Cả nhà bật cười trước sự nũng nịu của cô bé. Như Nguyệt dịu dàng tiến lại, vuốt tóc con gái:
> “Tâm An à, để chị Trân còn về nghỉ nữa chứ. Hôm nay tụi con chơi với chị vui quá rồi còn gì.”
Cố Dạ Đình từ phía thư phòng bước ra, nụ cười hiếm hoi thoáng hiện:
> “Nếu con bé thích, hôm khác để bác mời cả nhà họ Trương đến dùng cơm. Lúc đó tha hồ chơi với chị Trân, được chứ?”
Tâm An vẫn níu chặt tay Minh Trân, đôi mắt long lanh như sắp khóc.
> “Vậy… chị hứa nha, phải tới chơi với em nữa nha!”
Minh Trân cúi xuống, nắm tay cô bé, nhẹ giọng đáp:
> “Chị hứa. Lần sau chị sẽ mang quà đến cho cả ba em luôn.”
Cả phòng bật cười — Minh Dạ gãi đầu cười trừ, còn Thiên Dã thì vỗ tay hưởng ứng.
Tống Nhiên đứng phía sau, ánh mắt dịu dàng nhìn cảnh ấy, trong lòng thoáng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả.
Khi xe của người nhà họ Trương đến đón, Tống Nhiên tiễn Minh Trân ra cổng.
Gió nhẹ lướt qua, mang theo hương hoa nhài và nắng cuối ngày.
> “Hôm nay… em thật sự vui.” – Minh Trân nói, giọng nhỏ nhưng chân thành.
“Em mong là sẽ còn nhiều ngày như thế này nữa.”
Tống Nhiên mỉm cười, ánh mắt mềm lại:
> “Sẽ có thôi. Cánh cửa nhà chị luôn mở.”
Chiếc xe lăn bánh chậm rãi rời đi. Trên bậc thềm, Tống Nhiên vẫn đứng nhìn theo — nơi khoảng trời đang dần phủ màu hoàng hôn, có một thứ cảm xúc nhẹ nhàng, ấm áp và mới mẻ vừa chớm nở.
Buổi tối tại Cố Gia
Trăng đã lên cao, ánh sáng bạc phủ nhẹ qua khung cửa sổ phòng Tống Nhiên, chiếu lên những chồng sách và tấm ảnh gia đình đặt ngay ngắn trên bàn học.
Căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng gió nhẹ len qua rèm cửa và tiếng gõ bàn phím khe khẽ — Tống Nhiên vẫn đang hoàn thành bài tập dang dở của buổi chiều. Nhưng trong đầu cô, hình ảnh Trương Minh Trân cứ lặp lại: nụ cười tươi, hai lúm đồng tiền, giọng nói nhỏ nhẹ và ánh mắt tràn đầy sức sống.
Cô khẽ thở dài, đặt bút xuống, rồi với lấy điện thoại.
Màn hình sáng lên, hiển thị dòng tên quen thuộc: Minh Trân .
Cô do dự vài giây — ngón tay lướt qua bàn phím, xóa rồi lại gõ, cuối cùng gửi đi một tin ngắn:
> Tống Nhiên: “Về tới nhà chưa?”
Chưa đầy một phút sau, điện thoại rung lên. Một dòng tin hiện ra:
> Minh Trân: “Rồi nè Em mới tắm xong, đang chuẩn bị edit video. Còn chị?”
Tống Nhiên khẽ cười, dựa đầu vào ghế. Cô trả lời:
> Tống Nhiên: “Chị vừa học xong. Tâm An cứ nhắc em suốt, bảo mai chị đón em qua nữa cơ.”
> Minh Trân: “Haha, em cũng muốn qua. Nhà chị dễ thương quá. Bác gái còn khen em xinh nữa.”
> Tống Nhiên: “Thật ra chị cũng thấy em xinh.”
Khoảnh khắc ấy, ngón tay Tống Nhiên khựng lại. Cô nhìn dòng tin vừa gửi, tim đập nhanh hơn một nhịp.
Màn hình điện thoại sáng lên lần nữa — Minh Trân phản hồi gần như ngay lập tức:
> Minh Trân: “Chị nói vậy… em ngại đó nha ”
Một biểu tượng mặt cười với hai má hồng hiện lên, khiến Tống Nhiên bất giác bật cười khẽ.
Không hiểu vì sao, cô cảm thấy lòng mình nhẹ đi. Một sự ấm áp lạ lùng len vào giữa đêm thanh tĩnh.
Cô gõ tiếp:
> Tống Nhiên: “Ngủ sớm đi, mai còn quay video nữa đúng không?”
Minh Trân: “Dạ… nhưng nếu chị chưa ngủ, thì em cũng chưa ngủ đâu ”
Tống Nhiên nhìn dòng tin cuối ấy rất lâu, rồi khẽ nhắn lại một câu đơn giản:
> Tống Nhiên: “Ngủ ngon nhé, Minh Trân.”
> Minh Trân: “Ngủ ngon, chị Nhiên ”
Ánh sáng từ điện thoại tắt dần. Trong căn phòng chỉ còn lại ánh trăng rọi lên gương mặt của Tống Nhiên, cùng một nụ cười nhẹ — ấm, dịu và khó hiểu đến lạ.