Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 35

Trước Sau

break

Sáng hôm sau tại trường học

Bầu trời Hà Thành trong xanh đến lạ, từng tia nắng sớm chiếu xuyên qua tán cây, phủ ánh vàng nhạt lên sân trường đông nghịt học sinh.

Tống Nhiên bước vào cổng, tai nghe vẫn còn đeo, trong lòng vẫn nghĩ đến đoạn tin nhắn đêm qua.

Không hiểu sao, chỉ vài câu chữ đơn giản của Minh Trân lại khiến cô mỉm cười suốt buổi sáng — một cảm xúc vừa mới mẻ, vừa khó gọi tên.

Bất ngờ, từ phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc:

> “Chị Nhiên!”

Tống Nhiên quay lại — Trương Minh Trân đang chạy đến, tóc buộc cao, chiếc balo nhỏ đung đưa trên vai, trên môi vẫn là nụ cười có hai lúm đồng tiền xinh xắn.

> “Em tới đây làm gì vậy?” – Tống Nhiên ngạc nhiên hỏi, nhưng khóe môi vẫn khẽ cong.

> “Em… có buổi hợp tác với câu lạc bộ sáng tạo của trường chị. Mà trùng hợp gặp chị luôn nè.”

Hai người cùng đi dọc theo hành lang, những cơn gió nhẹ lướt qua mái tóc. Một lát sau, Minh Trân khẽ liếc sang, giọng nhỏ hơn một chút:

> “À… tối qua chị nói em xinh thật hả?”

Tống Nhiên hơi khựng lại, bước chân chậm đi, ánh mắt thoáng ngập ngừng.

> “Ừm… chị nói thật mà. Sao vậy?”

Minh Trân cười khẽ, hai má ửng nhẹ:

> “Không có gì… chỉ là em thắc mắc thôi. Bình thường ai gặp em cũng nói em hoạt bát, đáng yêu, chứ chưa ai nói… xinh cả.”

Tống Nhiên nghiêng đầu nhìn cô, giọng trầm ấm:

> “Có lẽ vì họ không nhìn kỹ. Em có nụ cười khiến người khác thấy dễ chịu. Cái đẹp không chỉ là khuôn mặt đâu, mà là cảm giác người khác có được khi nhìn thấy em.”

Lời nói ấy khiến Minh Trân đứng lặng vài giây, tim cô bỗng đập nhanh hơn.

Gió khẽ lùa qua, làm tà áo thun đen của cô bay nhẹ, còn ánh sáng sớm chiếu lên gương mặt Tống Nhiên, khiến nụ cười của chị trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.

> “Chị đúng là…” – Minh Trân khẽ nói, rồi cúi đầu tránh ánh nhìn của Tống Nhiên – “khiến người khác khó mà không để ý.”

Tống Nhiên chỉ bật cười khẽ, bước đi trước, để lại Minh Trân đứng giữa hành lang, tim vẫn chưa thôi loạn nhịp.

---

Buổi trưa tại căn-tin trường

Không khí trong căn-tin của học viện Hà Thành luôn nhộn nhịp. Ánh nắng xuyên qua ô cửa kính lớn, phản chiếu trên những khay cơm inox sáng bóng.

Tống Nhiên ngồi ở góc gần cửa sổ, trên bàn là khay cơm đơn giản — cơm trắng, ức gà luộc, rau xào và một ly sữa đậu nành. Cô đang lơ đãng nhìn ra ngoài, bỗng nghe giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:

> “Chị Nhiên, em ngồi đây được không?”

Minh Trân đứng đó, tóc buộc cao, tay cầm khay cơm. Áo thun đen vẫn là kiểu đơn giản hôm qua, chỉ khác là hôm nay cô cười tươi hơn, hai lúm đồng tiền hằn sâu bên má.

> “Tất nhiên rồi.” – Tống Nhiên gật đầu, nhường chỗ bên cạnh.

Họ ngồi xuống, không khí thoáng chốc yên tĩnh. Vài giây sau, Minh Trân nghiêng đầu nhìn sang:

> “Chị ăn uống lành mạnh thật đó, nhìn như huấn luyện viên luôn.”

Tống Nhiên bật cười:

> “Thói quen thôi. Từ nhỏ chị đã học võ, sau này còn làm huấn luyện viên cho câu lạc bộ trường nữa. Không giữ dáng thì bị mấy đứa nhỏ chọc liền.”

> “Vậy… ước mơ của chị là gì?” – Minh Trân hỏi, giọng nhỏ nhẹ nhưng ánh mắt sáng rực.

Tống Nhiên hơi khựng lại. Cô đặt đũa xuống, nhìn xa xăm qua khung cửa sổ.

> “Ước mơ à… Chị muốn mở một trung tâm võ thuật cho trẻ em mồ côi. Chị từng gặp nhiều đứa trẻ bị bắt nạt, yếu đuối, nên chị muốn chúng có nơi dựa vào.”

Lời nói chân thành khiến Minh Trân lặng đi vài giây.

> “Em chưa từng nghe ai nói điều đó nghiêm túc đến vậy. Còn em…” – cô mỉm cười – “em làm YouTube về Minecraft. Nghe có vẻ vô thưởng vô phạt, nhưng em muốn biến nó thành công việc thật sự, để chứng minh rằng đam mê cũng có thể nuôi sống mình.”

Tống Nhiên quay sang nhìn, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ:

> “Chị thấy em rất giỏi đấy. Dám sống với đam mê, dám bước đi một mình — điều đó không phải ai cũng làm được.”

Minh Trân chống cằm, khẽ cười, hai má lại lõm sâu vì lúm đồng tiền.

> “Nếu chị nói vậy, chắc em phải cố hơn nữa thôi… để không bị chị bỏ xa.”

Câu nói nhẹ như gió, nhưng khiến tim Tống Nhiên đập nhanh trong thoáng chốc.

Không biết vì nắng trưa hay vì nụ cười ấy, mà bầu không khí giữa hai người trở nên ấm lạ thường.

Ở góc xa căn-tin, Lục Thành vô tình nhìn thấy cảnh đó. Anh không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ — nụ cười của người đã hiểu rằng có lẽ, Tống Nhiên cuối cùng cũng tìm thấy ai đó khiến cô muốn mở lòng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc