Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 60 Ngoại Truyện 1

Trước Sau

break

Ngoại truyện 1 — 5 năm sau, một buổi chiều tại Hà Thành.

Gió cuối hạ thổi nhẹ qua hàng cây bên ngoài bệnh viện trung tâm.

Tống Nhiên, nay đã là bác sĩ nội trú, vừa bước ra khỏi phòng phẫu thuật. Mồ hôi thấm ướt áo blouse, nhưng ánh mắt cô lại sáng hơn bao giờ hết.

Cuộc sống của cô giờ đây giản dị — chữa bệnh, đọc sách, và thỉnh thoảng viết vài bài nghiên cứu y khoa đăng tạp chí.

Hôm đó, trong một buổi hội thảo y tế, cô được phân công hướng dẫn cho một người mới từ nước ngoài trở về, con gái của nhà họ Giang — một gia tộc lớn có tiếng trong giới y dược.

Cánh cửa phòng họp mở ra.

Người con gái bước vào — dáng người thanh thoát, khí chất lạnh nhạt nhưng không kiêu căng. Cô mặc sơ mi trắng, tóc buộc gọn, giọng nói mềm như nước:

> “Chào bác sĩ Tống, em là Giang Tịnh Du, mới từ Paris trở về. Mong chị chỉ bảo.”

Khoảnh khắc ấy, Tống Nhiên thoáng sững lại.

Ánh mắt Tịnh Du trong veo, dịu dàng đến lạ. Không phải kiểu thương hại hay tò mò như bao người khác từng nhìn cô — mà là sự đồng cảm lặng lẽ, như hai người từng đi qua cùng một vết thương mà chẳng cần nói ra.

> “Không cần khách sáo.” – Tống Nhiên khẽ cười, giọng vẫn điềm tĩnh. – “Gọi tôi là Nhiên cũng được.”

Cả hai cùng làm việc, cùng đi trực, cùng chia sẻ những ca bệnh khó.

Tịnh Du thông minh, nhanh nhẹn, đôi khi còn trêu đùa nhẹ khiến Tống Nhiên bật cười — điều mà cô đã không làm trong nhiều năm.

Từng chút một, sự lạnh lẽo trong tim Tống Nhiên dần tan chảy.

---

Một buổi tối mưa rơi, trên mái hiên bệnh viện.

Tịnh Du đưa cho cô một ly cà phê nóng.

> “Nghe nói chị từng bị tổn thương nặng lắm. Nhưng em nghĩ… chị đã mạnh mẽ hơn bất kỳ ai.”

Tống Nhiên khẽ nhìn lên, đôi môi run nhẹ.

“Có những vết thương, không cần phải lành. Chỉ cần… không đau nữa là đủ.”

Tịnh Du mỉm cười: “Nếu chị cho phép, em sẽ ở bên để nhắc chị rằng, trên đời vẫn còn người muốn nhìn thấy chị cười.”

Ánh đèn vàng phản chiếu trong mưa, cả hai đứng cạnh nhau — không nói thêm gì, chỉ nghe tiếng mưa rơi đều trên mái tôn.

Đó là lần đầu tiên sau nhiều năm, Tống Nhiên cảm thấy lòng mình ấm lại.

---

Kết ngoại truyện 1:

Tống Nhiên không còn là cô gái yếu đuối năm xưa.

Cô đã học cách chữa lành chính mình — bằng niềm tin, bằng y học, và bằng một tình cảm mới lặng lẽ nảy mầm từ trái tim thuần khiết.

> “Hóa ra, tình yêu không phải là tìm lại người cũ… mà là gặp đúng người, vào lúc ta đã biết cách yêu chính mình.”

Ngày trở về

Một buổi sáng cuối thu, bầu trời Hà Thành trong xanh lạ thường.

Tin tức trên mạng lan nhanh: “Tiểu thư nhà họ Trương – Trương Minh Trân, sau nhiều năm du học, đã chính thức trở về nước cùng cộng sự người Pháp.”

Chiếc xe Bentley màu bạc dừng lại trước cổng biệt thự nhà họ Trương.

Cánh cửa xe mở ra, Minh Trân bước xuống — dáng vẻ chững chạc, đôi mắt vẫn trong nhưng sâu hơn, trưởng thành hơn năm nào.

Bên cạnh cô là một cô gái tóc vàng, đôi mắt xanh lục, tên là Élise Moreau, đồng nghiệp kiêm bạn thân — người luôn xuất hiện cùng Minh Trân trong những tấm ảnh báo chí nước ngoài.

> “Trân, c’est chez toi?” – Élise mỉm cười hỏi bằng tiếng Pháp.

“Oui… C’est chez moi. (Ừ, đây là nhà tôi.)” – Minh Trân đáp, giọng thoáng run.

Nhưng “nhà” bây giờ đã không còn cảm giác ấm áp như xưa.

Mỗi bức tường, mỗi góc sân đều gợi lại ký ức về Tống Nhiên — người mà cô từng yêu sâu sắc nhưng cuối cùng lại không thể chạm tới.

---

Buổi chiều cùng ngày, tại khuôn viên bệnh viện trung tâm, nơi Tống Nhiên đang công tác.

Một đoàn chuyên gia quốc tế bước vào, dẫn đầu chính là Minh Trân và Élise — trong vai trò chuyên viên hợp tác y học giữa hai quốc gia.

Khoảnh khắc hai người chạm mặt… thời gian như dừng lại.

> Tống Nhiên khựng người, mắt mở to.

Minh Trân siết chặt tập hồ sơ trong tay, cố gắng giữ bình tĩnh.

Élise nhìn qua, nhẹ cười, không hề biết rằng người trước mặt chính là “vết thương chưa khép” trong lòng người cô đi cùng.

Không ai nói gì, chỉ có ánh mắt lặng lẽ giao nhau.

Một cái chớp mắt — mười năm ký ức ùa về.

---

Tối hôm đó, Élise bước vào phòng khách sạn, thấy Minh Trân ngồi bên cửa sổ, tay cầm tách trà nguội lạnh.

> “Trân, chị ấy là ai?” – Élise hỏi nhỏ.

Minh Trân khẽ cười, ánh mắt xa xăm.

“Là người… từng dạy tôi biết yêu, nhưng cũng khiến tôi hiểu rằng… có những tình cảm, chỉ nên giữ trong tim.”

Élise nhẹ đặt tay lên vai cô: “Nếu quá khứ làm em đau, hãy để em là hiện tại.”

Minh Trân im lặng, ngẩng nhìn bầu trời đêm Hà Thành — nơi mà, ở một góc khác, Tống Nhiên cũng đang ngước nhìn lên cùng một bầu trời ấy.

Không còn nước mắt, không còn trách hờn — chỉ còn một loại yên bình sau bão tố, như hai ngôi sao từng lạc mất nhau, giờ chỉ lặng lẽ tỏa sáng riêng phần trời của mình.

Tình yêu giữa Minh Trân và Tống Nhiên kết thúc không bằng cái ôm hay nước mắt, mà bằng sự trưởng thành

.

Bên cạnh mỗi người, đã có một người mới — không phải thay thế, mà là giúp họ học cách bước tiếp.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc