Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 61 Ngoại Truyện 2

Trước Sau

break

NGOẠI TRUYỆN 2 — GẶP LẠI

Buổi sáng sớm, ánh nắng xuyên qua tán cây rọi xuống khuôn viên bệnh viện quốc tế Hà Thành.

Tống Nhiên khoác áo blouse trắng, tay cầm bảng hồ sơ, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng ánh mắt đã có phần dịu lại.

Bên cạnh cô là Giang Tịch Du – bác sĩ tâm lý trẻ tuổi, mới chuyển công tác về từ Bắc Thành.

> “Chị Tống, hôm nay trông chị có vẻ mệt, tối qua lại thức khuya à?”

“Không sao, quen rồi. Còn em, ca trực đầu tiên ở Hà Thành thấy thế nào?”

“Ổn… chỉ là bệnh nhân ở đây nhiều áp lực. Nhưng mà…” – Giang Tịch Du cười nhẹ – “có chị bên cạnh, em yên tâm hơn.”

Câu nói ấy khiến Tống Nhiên khẽ khựng lại.

Cô không nói gì, chỉ quay đi, để tránh ánh mắt ấm áp đang dần len vào tim mình.

---

Buổi chiều hôm đó, phòng hội nghị y học quốc tế tổ chức tại Hà Thành.

Các chuyên gia, bác sĩ từ khắp nơi đổ về — trong đó có Minh Trân và Élise, đại diện nhóm nghiên cứu của Úc.

Khi Minh Trân bước vào khán phòng, ánh sáng từ sân khấu hắt xuống, soi rõ dáng người quen thuộc đang ngồi hàng đầu — Tống Nhiên.

Khoảnh khắc ấy, không gian như đông cứng.

Giữa hàng trăm người, chỉ có hai ánh nhìn gặp nhau — đầy phức tạp, đầy thương tổn và… đầy kỷ niệm.

Giang Tịch Du đứng cạnh Tống Nhiên, khẽ nghiêng đầu hỏi:

> “Chị, chị quen cô ấy sao?”

“Ừ… từng quen.” – Giọng Tống Nhiên khẽ run, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“Cô ấy là người khiến chị đau à?”

Tống Nhiên chỉ cười nhẹ: “Không… là người khiến chị học được cách trưởng thành.”

---

Giữa buổi hội thảo, Élise trao đổi chuyên môn với Giang Tịch Du.

Hai người trò chuyện tự nhiên, trong khi Minh Trân và Tống Nhiên lại lặng lẽ nhìn nhau từ xa — không lời, không cười, nhưng đủ khiến tim người run lên một nhịp.

Giang Tịch Du bất giác siết nhẹ tay Tống Nhiên:

> “Chị, dù quá khứ thế nào… em vẫn ở đây.”

Tống Nhiên quay sang, nhìn gương mặt dịu dàng kia, lòng khẽ dâng lên một cảm giác khác lạ — một loại yên bình mới, không phải thay thế, mà là chữa lành.

---

Tối hôm đó, sau buổi hội thảo, Minh Trân đứng ngoài ban công khách sạn, nhìn xuống đường phố Hà Thành rực sáng.

Élise nhẹ đến gần, khoác lên vai cô chiếc áo.

> “Em nhìn chị ấy suốt cả ngày.”

“Ừ…” – Minh Trân cười buồn – “chị ấy đã khác rồi. Cũng tốt, có người khiến chị ấy cười trở lại.”

“Còn em?” – Élise hỏi nhỏ.

“Em cũng vậy, đang học cách mỉm cười khi nhìn người mình yêu hạnh phúc.”

---

Vài ngày sau, báo chí đăng tin:

> “Giáo sư Trương Minh Trân và bác sĩ Tống Nhiên — hai nhân vật từng gây chấn động truyền thông năm xưa — tái ngộ tại hội nghị quốc tế, đều đã là những người phụ nữ thành công và chín chắn.”

Không ai biết rằng, đằng sau nụ cười điềm tĩnh ấy là một chương tình yêu khép lại — đẹp, buồn, và đầy nhân văn.

---

KẾT NGOẠI TRUYỆN 

> Tống Nhiên tìm thấy bình yên nơi Giang Tịch Du – người đến sau nhưng hiểu lòng cô nhất.

Minh Trân chọn yên ổn bên Élise – người luôn ở cạnh dù chẳng cần lời hứa.

Còn tình yêu năm đó… mãi là vết thương lành chậm, nhưng cũng là một phần đẹp nhất trong tuổi trẻ của họ.

GẶP LẠI TRONG ÁNH ĐÈN PHẪU THUẬT

Một buổi tối muộn ở Bệnh viện Quốc tế Hà Thành, mưa rơi lách tách ngoài khung kính, ánh đèn vàng hắt lên nền gạch sáng lạnh. Trong khu phẫu thuật cấp cứu, tiếng giày bác sĩ vang gấp gáp.

Giang Tịch Du vừa kết thúc một ca tư vấn tâm lý thì nhận được cuộc gọi khẩn:

> “Bệnh nhân chấn thương sọ não, cần bác sĩ tâm lý trực hỗ trợ cho thân nhân. Bên phẫu thuật đang có chuyên gia Úc hỗ trợ.”

Cô vội khoác áo blouse, không kịp nhìn danh sách ekip. Khi đẩy cửa phòng họp chuẩn bị, cô khựng lại.

Phía đối diện — Minh Trân đang đứng xem phim chụp CT, ánh sáng phản chiếu đôi mắt sâu thẳm quen thuộc.

Không khí đặc quánh. Hai người phụ nữ — hai thế giới, hai ký ức — cùng lúc im lặng.

> Giang Tịch Du khẽ gật đầu: “Xin chào, bác sĩ Trương.”

Minh Trân quay sang, giọng nhẹ mà xa xăm: “Là cô… Giang Tịch Du phải không? Người đang làm việc với Tống Nhiên.”

Một câu nói đủ khiến tim Giang Tịch Du thắt lại. Cô không né tránh:

> “Vâng. Chúng tôi cùng khoa.”

Minh Trân chỉ cười, nụ cười chuyên nghiệp mà lặng buồn: “Cô ấy ổn chứ?”

“Ổn. Rất ổn.”

Câu trả lời ngắn, nhưng ánh mắt cả hai đều biết — đằng sau chữ “ổn” ấy là bao nhiêu năm đau, bao nhiêu đêm không ngủ.

---

Ca phẫu thuật bắt đầu.

Đèn mổ bật sáng, mọi thứ chìm trong sự tập trung tuyệt đối.

Minh Trân đứng ở đầu bàn mổ, giọng trầm ổn chỉ đạo:

> “Dao số 10. Mở rộng vết cắt 0.5 cm. Giữ ổn định huyết áp.”

Giang Tịch Du không tham gia phẫu thuật, nhưng đứng phía ngoài, lặng nhìn qua lớp kính.

Cô chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào vừa mạnh mẽ, vừa dịu dàng đến thế — ánh mắt lạnh lùng mà vẫn chan chứa điều gì đó rất người.

Khi ca mổ kết thúc, bệnh nhân an toàn. Cửa phòng phẫu thuật mở ra, hơi lạnh phả ra, và Minh Trân — mệt mỏi, nhưng vẫn giữ được nét kiêu hãnh.

Giang Tịch Du bước tới đưa chai nước:

> “Chị làm tốt lắm.”

“Cảm ơn.” – Minh Trân đáp, nhận lấy nước, rồi nhìn cô chăm chú.

“Cô biết không… khi tôi ở Úc, tôi từng nghĩ nếu có ngày gặp lại Tống Nhiên, tôi sẽ không run. Nhưng bây giờ, chỉ nghe nhắc đến tên cô ấy thôi… tim tôi vẫn loạn.”

Giang Tịch Du khẽ cúi đầu, giọng nhỏ:

> “Em hiểu. Bởi vì chị ấy cũng từng như vậy.”

Câu nói ấy khiến Minh Trân khựng lại. Cô bật cười, nước mắt lặng rơi:

> “Vậy là… chúng ta đều từng yêu cùng một người.”

“Không.” – Giang Tịch Du lắc đầu – “Em yêu hiện tại của chị ấy, còn chị yêu quá khứ của chị ấy.”

---

Sáng hôm sau, Tống Nhiên đứng trên hành lang bệnh viện, tay cầm ly cà phê nóng.

Từ xa, cô nhìn thấy Minh Trân và Giang Tịch Du đang cùng bước ra cổng. Cả hai cười với nhau — nhẹ nhàng, không còn hận thù, chỉ còn sự cảm thông.

> Minh Trân dừng lại, khẽ nói với Tịch Du: “Nếu cô có thể khiến chị ấy hạnh phúc, tôi yên tâm rồi.”

Giang Tịch Du mỉm cười: “Cảm ơn… nhưng em nghĩ chị ấy chỉ thực sự hạnh phúc khi tha thứ cho chính mình.”

Tống Nhiên không nghe hết, nhưng chỉ nhìn thấy nụ cười của hai người phụ nữ ấy thôi, tim cô cũng thấy bình yên.

---

Tối hôm đó, trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô, Tống Nhiên viết vài dòng nhật ký:

> “Minh Trân, em từng là vết thương của chị… nhưng cũng là lý do khiến chị muốn sống tốt hơn.

Còn Tịch Du, em đến như ánh sáng.

Chị không còn tìm tình yêu nữa, chỉ muốn được bình yên, trong lòng những người từng đi qua mà không còn tổn thương.”

---

KẾT NGOẠI TRUYỆN 

> Một người quay về quá khứ, một người bước về tương lai.

Giữa họ, Tống Nhiên chọn cách ở lại — với hiện tại, với lòng mình.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc