Nhưng bóng dáng nhỏ bé ấy đã khuất dần nơi khúc ngoặt.
Chỉ còn lại tiếng thở dài nặng nề của hai người đàn ông —
một người cha ruột, một người cha nuôi,
và giữa họ là một bí mật suốt hai mươi năm chôn vùi đang dần bị bóc trần.
Mưa đêm Hà Thành đổ xuống bất chợt, từng giọt nặng hạt như muốn xé toang bầu trời.
Minh Trân lao đi giữa cơn mưa ấy, đôi chân trần dẫm lên nền gạch lạnh buốt, áo váy dính sát vào người, mái tóc rối tung theo từng cơn gió.
Cô không biết mình đang chạy đi đâu, chỉ biết trong đầu tràn ngập một câu hỏi —
> “Tại sao… tại sao lại là chị Nhiên?”
Trái tim cô như bị bóp nghẹt, từng hồi đau nhói đến nghẹt thở.
Mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh Tống Nhiên mỉm cười, đưa tay lau nước mắt cho cô lại hiện về — giọng nói dịu dàng ấy, ánh mắt ấm áp ấy, tất cả… giờ đây đều trở thành vết cắt sâu hoắm trong lòng.
> “Chị Nhiên… chị là con gái của chú Cố… còn em…” — cô lẩm bẩm trong tiếng mưa — “Em yêu sai rồi sao?”
Cơn gió lạnh buốt thổi qua, cô khụy xuống bên vệ đường, đầu gối trầy xước, máu loang nhẹ trong nước mưa.
Ánh đèn xe từ xa chiếu lại, một bóng người chạy đến.
Lục Thành — người được Trương Hạ Sâm phái đi theo bảo vệ con gái — hét lớn:
> “Minh Trân! Con làm cái gì vậy! Trời đang mưa to!”
Anh quàng chiếc áo khoác lên vai cô, nhưng cô vùng vẫy, đôi mắt ngấn lệ nhìn anh như người mất hồn.
> “Anh Thành… có phải… mọi người đều biết hết rồi không?”
“Biết cái gì?” — Lục Thành khựng lại, nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô.
“Về chị Nhiên… và em…”
Giọng cô vỡ ra như thủy tinh rơi xuống nền đá.
Lục Thành im lặng, siết chặt vai cô, cố giữ bình tĩnh:
> “Bây giờ không phải lúc nói chuyện này. Đi thôi, ba em đang lo.”
Nhưng Minh Trân lắc đầu, nước mắt hòa cùng nước mưa, cô ngẩng nhìn bầu trời tối đen:
> “Nếu có kiếp sau… em vẫn muốn gặp lại chị Nhiên,
vẫn muốn yêu chị ấy, dù chỉ một lần thôi…”
Tiếng sấm vang rền, gió thổi tung mọi thứ.
Lục Thành không nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng bế cô lên, quay về hướng biệt thự họ Trương.
Trong bóng tối, ánh đèn từ điện thoại của Cố Dạ Đình sáng lên —
tin nhắn từ Trương Hạ Sâm:
> “Con bé biết rồi. Ông nên chuẩn bị tinh thần.”
Người đàn ông ấy ngồi im trong phòng làm việc, đôi mắt đỏ ngầu,
và lần đầu tiên trong đời, Cố Dạ Đình rơi nước mắt.
Cảnh cuối cùng — Một buổi chiều cuối thu ở Hà Thành.
Sau chuỗi ngày biến động, nhà họ Trương và nhà họ Cố ngồi lại cùng nhau, trong căn phòng khách rộng lớn trầm mặc.
Trương Hạ Sâm im lặng rót trà, đối diện ông là Cố Dạ Đình, vẻ mặt mệt mỏi sau những ngày dài dằn vặt.
Hai người đàn ông từng là anh em họ, giờ đây lại phải cùng bàn về số phận của hai cô gái trẻ — những đứa con mà họ đều thương như máu mủ.
> Trương Hạ Sâm: “Chuyện này… không thể tiếp tục được nữa. Dù là tình cảm gì, nó cũng sai từ lúc bắt đầu.”
Cố Dạ Đình khẽ nhắm mắt: “Tôi biết. Cũng là lỗi của tôi, khi để Nhiên ở bên con bé Trân quá lâu mà không nói ra sự thật.”
“Giờ thì cả hai đứa đều tổn thương, mà lỗi… là của người lớn chúng ta.”
Không ai nói thêm gì nữa. Chỉ còn tiếng đồng hồ treo tường kêu đều, từng nhịp như đếm thời gian trôi qua giữa khoảng cách không thể cứu vãn.
---
Vài ngày sau đó.
Khi tin tức lặng dần, Minh Trân quyết định trở về Úc.
Không ai ngăn cản, chỉ có gió lạnh buổi sáng và ánh mắt trĩu nặng của Trương Hạ Sâm nhìn theo bóng con gái kéo vali bước ra sân bay.
Cô không quay lại, chỉ khẽ nói một câu với người cha đang đứng lặng sau lưng:
> “Ba, con mệt rồi. Con cần thời gian để quên.”
---