Cảnh — Trước biệt thự Trương gia, ngoại ô Hà Thành, đêm muộn
Tiếng động cơ xe dừng lại trước cổng lớn. Hàng chục người mặc vest đen bước xuống, hàng ngũ chỉnh tề, ánh mắt lạnh lẽo.
Ngay chính giữa là Lục Thành — người kế thừa của Cố gia, ánh nhìn sắc bén như dao, thần thái trầm tĩnh mà nguy hiểm.
Cổng mở. Minh Trân xuất hiện trong bộ váy trắng tinh, mái tóc xõa nhẹ, gương mặt không chút sợ hãi.
Ánh đèn hắt lên đôi mắt cô, khiến chúng phản chiếu ánh sáng mờ đục, lạnh nhạt mà kiên định.
Cô bước chậm về phía Lục Thành.
Không ai nói gì, chỉ có gió đêm Hà Thành thổi qua, mang theo hơi ẩm của cơn mưa chưa kịp rơi.
> “Tôi tưởng Cố gia không còn quan tâm đến người của Trương gia nữa.” — Minh Trân cất giọng, điềm nhiên.
Lục Thành nhìn cô, đôi môi cong nhẹ, nụ cười chẳng đến được đáy mắt:
> “Nếu người đó là cô… thì khác.”
Câu nói khiến không khí như ngừng lại.
Trương Dật Thần đứng sau lưng em gái, giọng gay gắt:
> “Lục Thành, nếu anh đến đây vì Tống Nhiên thì mời quay về. Chuyện của em gái tôi, Cố gia không có quyền xen vào.”
Lục Thành liếc anh một cái, lạnh nhạt:
> “Không ai trong Cố gia muốn xen vào. Nhưng khi cô ta —” ánh mắt anh dừng lại trên Minh Trân — “liên quan đến người của chúng tôi, tôi buộc phải đến.”
Minh Trân siết chặt tay, ánh mắt khẽ run, giọng nhỏ đi:
> “Tống Nhiên… sao rồi?”
Lục Thành im lặng vài giây, rồi đáp bằng giọng khàn khàn, khó đoán được là thật hay giả vờ bình thản:
> “Cô ấy ổn. Nhưng không muốn gặp ai nữa, kể cả tôi.”
Nét mặt Minh Trân thoáng biến sắc. Một luồng cảm xúc đau nhói chạy qua tim, nhưng cô cố nén xuống, khẽ mỉm cười:
> “Tốt. Chỉ cần chị ấy bình yên… là được.”
> “Bình yên?” — Lục Thành bật cười, ánh mắt tối hẳn — “Cô có biết Tống Nhiên đã phải sống thế nào không? Cô biết cô ta từng cầm dao tự cắt tay, chỉ vì một người đã rời bỏ cô ta mà không nói lời nào?”
Câu nói như tiếng sét giữa đêm.
Trương phu nhân giật mình, còn Minh Trân lùi lại một bước, đôi mắt mở to, hơi thở đứt quãng.
> “Không… không thể nào…”
Lục Thành nhìn cô, ánh nhìn vừa thương hại vừa căm hận:
> “Nếu cô không tin, tự đi mà xem. Nhưng đừng mong Cố gia sẽ chào đón cô.”
Anh quay lưng, ra hiệu cho người rút lui.
Minh Trân đứng đó, toàn thân như hóa đá.
Ánh đèn xe dần khuất xa.
Chỉ còn lại gió lạnh và tiếng tim cô đập thình thịch trong lồng ngực.
Một giọt nước mắt rơi xuống, thấm vào nền gạch lạnh lẽo.
> “Chị ấy… vẫn chưa quên mình sao?” — cô thì thầm, như nói với chính trái tim đang tan nát.
Minh Trân ngồi thụp xuống bậc thềm lạnh, đôi tay ôm lấy đầu gối, gió đêm lùa qua khiến vai cô khẽ run. Cả thế giới như chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng tim mình đập loạn nhịp giữa bóng tối đặc quánh.
Từ phía xa, Trương Dật Thần đứng trong nhà nhìn ra, ánh mắt pha lẫn bất lực và thương xót. Anh khẽ thở dài, nói với người quản gia đang đứng bên cạnh:
> “Chuẩn bị xe. Ngày mai, đưa tiểu thư đến biệt thự ngoại ô.”
Quản gia thoáng ngạc nhiên.
> “Cậu chủ... ý cậu là—”
> “Tống Nhiên đang ở đó.”
Giọng anh trầm xuống, kiềm chế cảm xúc.
“Nếu nó không gặp được chị ấy lần này, e là cả đời cũng không thể yên lòng.”
Đêm ấy, Minh Trân không ngủ. Cô ngồi bên cửa sổ suốt, ánh trăng loang trên sàn gỗ, chiếu lên khuôn mặt đầy nỗi day dứt. Trong tay, cô vẫn giữ chiếc khăn tay năm xưa — thứ từng là kỷ vật giữa hai người.
> “Tống Nhiên... lần này, em sẽ không bỏ chạy nữa.”
---
Sáng hôm sau – Biệt thự ngoại ô Hà Thành
Gió sớm thổi qua vườn hoa nhỏ, nơi một bóng dáng mảnh khảnh đang ngồi bên cửa sổ, mắt vô hồn nhìn ra xa. Đó là Tống Nhiên — gầy gò, làn da tái nhợt, đôi mắt trống rỗng không còn sức sống.
Cô y tá bước vào, nhẹ giọng:
> “Tiểu thư, có người đến thăm.”
Tống Nhiên khẽ chớp mắt, hàng mi run lên như cánh bướm. Cô không đáp, chỉ hơi nghiêng đầu.
Cánh cửa mở ra — ánh sáng ùa vào, cùng với hình bóng quen thuộc mà cô từng nghĩ sẽ không bao giờ còn được thấy.
Minh Trân bước vào, hơi thở khựng lại khi nhìn thấy dáng người quen thuộc ấy. Cô nắm chặt tay, bước từng bước chậm rãi tiến lại gần.
> “Chị…” — giọng cô run run, nghẹn lại nơi cổ họng — “là em… Minh Trân.”
Tống Nhiên vẫn im lặng. Đôi mắt cô khẽ lay động, nhưng rồi lại rơi vào khoảng trống vô tận.
Minh Trân quỳ xuống, nước mắt rơi lã chã:
> “Chị đừng như thế nữa… Em xin lỗi… là em sai, tất cả là em sai rồi…”
Bên ngoài cửa sổ, gió thổi tung tấm rèm trắng. Ánh sáng buổi sáng rọi lên gương mặt cả hai — một người lặng im, một người nức nở.
Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại.
Minh Trân khẽ đưa tay, chạm vào bàn tay lạnh lẽo của Tống Nhiên. Cảm giác quen thuộc khiến tim cô run lên, như bao năm xa cách chưa từng tồn tại.
> “Chị… nhớ em không?” — giọng cô nghẹn lại, run rẩy, sợ rằng chỉ cần nói thêm một chữ, tất cả sẽ vỡ tan.
Tống Nhiên vẫn nhìn xa xăm, đôi mắt trống rỗng phản chiếu bầu trời ngoài cửa sổ. Ánh sáng hắt lên gương mặt nhợt nhạt, khiến cô trông mong manh đến mức chỉ cần chạm khẽ cũng sẽ tan biến.
Minh Trân cười khổ, nước mắt trượt xuống gò má.
> “Không sao… em sẽ chờ. Chờ đến khi nào chị chịu nhìn em một lần nữa.”
Cô siết nhẹ tay Tống Nhiên, bàn tay nhỏ bé trong tay cô vẫn lạnh, nhưng cô vẫn cố nắm chặt hơn, như sợ nếu buông ra thì người trước mặt sẽ biến mất lần nữa.
Bên ngoài, Trương Dật Thần đứng im nơi hành lang, mắt anh dõi vào căn phòng qua lớp kính. Ánh mắt anh pha lẫn sự lo lắng và nặng nề, nhưng anh không bước vào — vì anh biết, khoảnh khắc này chỉ thuộc về hai người họ.
Thời gian trôi chậm. Gió ngoài vườn khẽ lay những nhành hoa oải hương, mùi hương dìu dịu lan khắp căn phòng.
Đột nhiên, Tống Nhiên khẽ động đậy, hàng mi rung nhẹ. Minh Trân gần như nín thở.
> “...Minh... Trân…”
Chỉ một tiếng gọi yếu ớt, nhưng đủ khiến tim Minh Trân như nổ tung. Cô bật khóc, ôm chầm lấy Tống Nhiên, giọng nghẹn đi trong nước mắt:
> “Em đây! Em đây mà, Tống Nhiên! Em vẫn luôn ở đây!”
Cô y tá ngoài cửa sững người, đôi mắt đỏ hoe. Trương Dật Thần siết chặt tay, lặng lẽ quay đi — khóe môi khẽ cong lên trong một nụ cười nhẹ, xen lẫn thở phào.
Ánh sáng buổi sáng len qua rèm, phủ lên hai bóng người đang ôm nhau — như thể thế giới cuối cùng cũng chịu lắng lại, để yêu thương được chạm tới lần nữa.
Cô khẽ cúi đầu, bàn tay run run chạm vào khung ảnh đặt trên tủ đầu giường — nơi có hình Tống Nhiên đang mỉm cười rạng rỡ giữa vườn hoa năm nào.
Ánh nắng khi ấy ấm áp biết bao, còn bây giờ, mọi thứ chỉ còn là bóng tối và lạnh lẽo.
Minh Trân cắn môi, cố ngăn tiếng nấc nghẹn.
> “Nếu ngày đó… em không rời đi, có lẽ mọi chuyện đã khác rồi, phải không chị Nhiên?”
Tiếng gió rít qua khung cửa sổ, mang theo hơi lạnh buốt, như nhắc lại những lỗi lầm không thể quay đầu.
Cô khẽ siết chặt khung ảnh, đôi mắt đỏ hoe, rồi nhẹ nhàng đặt lại đúng chỗ — từng cử động đều run rẩy, cẩn trọng, như sợ chỉ cần mạnh tay một chút thôi, ký ức kia cũng tan biến.
Phía sau, giọng nói trầm khàn quen thuộc vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng:
> “Cháu vẫn không quên được nó sao, Minh Trân?”
Minh Trân sững người.
Cô quay lại, bắt gặp ánh nhìn phức tạp của Cố Dạ Đình — trong đó có giận, có thương, có cả nỗi đau sâu kín.
> “Chú Cố...” — cô lắp bắp, nước mắt lăn dài — “Cháu chỉ... chỉ muốn gặp chị Nhiên một lần thôi.”
Cố Dạ Đình bước đến gần, dừng lại bên mép giường nơi Tống Nhiên đang nằm im lặng.
Ông nhìn con gái, giọng nghẹn lại nơi cổ họng:
> “Con bé đã chịu quá nhiều rồi, Minh Trân. Cháu đến, chỉ khiến nó thêm dằn vặt thôi.”
Minh Trân cúi đầu, bàn tay siết chặt lấy nhau.
> “Nhưng cháu... cháu nhớ chị Nhiên. Dù chỉ là nhìn thấy, cháu cũng thấy lòng mình dễ chịu hơn một chút.”
Cố Dạ Đình khép mắt, thở dài một hơi nặng nề.
> “Ba năm rồi, mà các con vẫn đứng ở cùng một chỗ...” — ông dừng lại, ánh mắt lạc về phía Tống Nhiên — “Nếu có thể, ta thà chịu đau thay nó, còn hơn thấy con gái mình sống trong bóng tối như thế này.”
Không khí trong phòng bỗng chùng xuống.
Tiếng máy theo dõi tim vang đều đều, xen lẫn tiếng gió rít ngoài khung cửa.
Minh Trân cắn môi đến bật máu, rồi khẽ thì thầm — không biết nói với Tống Nhiên, hay với chính mình:
> “Em xin lỗi... tất cả đều là lỗi của em.”
Cố Dạ Đình khẽ quay mặt đi, tránh ánh nhìn ấy, nhưng bàn tay lại siết chặt lấy thành giường, từng khớp ngón tay nổi rõ.
Trong đôi mắt ông, một tia ươn ướt thoáng qua — của một người cha vừa hối hận, vừa bất lực trước nỗi đau của con gái và đứa trẻ mà ông từng xem như con.
Cánh cửa phòng bật mở.
Một cơn gió lạnh ùa vào, mang theo hơi ẩm của sương đêm.
Trương Hạ Sâm bước vào, ánh mắt sắc lạnh thoáng dừng lại nơi Cố Dạ Đình đang đứng cạnh giường.
> “Tôi đoán là sẽ gặp ông ở đây, chú Cố.”
Giọng ông trầm thấp, khàn khàn vì kìm nén.
Minh Trân lập tức đứng dậy, đôi mắt hoảng hốt:
> “Ba... ba đừng giận, con chỉ muốn đến thăm chị Nhiên một chút thôi...”
Trương Hạ Sâm đưa tay ngăn con lại, ánh nhìn vẫn không rời khỏi người đàn ông đối diện.
> “Thăm thì được, nhưng nơi này không phải chỗ để người khác khuấy động thêm nỗi đau của con bé.”
Cố Dạ Đình nhíu mày, giọng lạnh đi rõ rệt:
> “Ông nghĩ tôi muốn thấy cảnh này sao, Trương Hạ Sâm? Nếu không phải vì những chuyện năm đó, con gái tôi đâu đến mức này.”
> “Năm đó?” — Trương Hạ Sâm bật cười khẽ, nhưng tiếng cười nghe như gió rít qua răng — “Nếu không phải chính ông, nếu không phải ông cố chấp, thì Tống Nhiên và con bé đã không phải chịu cảnh này!”
Không khí trong phòng như đặc quánh lại.
Tiếng máy theo dõi tim của Tống Nhiên đột nhiên dao động một nhịp khiến cả hai người cùng khựng lại.
Minh Trân bật khóc, chạy lại bên giường:
> “Chị Nhiên! Chị nghe em nói không?”
Cố Dạ Đình và Trương Hạ Sâm đồng loạt tiến tới, ánh mắt đầy lo lắng.
Nhưng chỉ là phản xạ, Tống Nhiên vẫn im lặng, hơi thở đều đặn trở lại sau vài giây.
Trương Hạ Sâm khẽ đặt tay lên vai con gái mình, giọng trầm hẳn xuống:
> “Minh Trân, ra ngoài đi. Để ba nói chuyện với chú Cố.”
Minh Trân nhìn hai người, do dự rồi khẽ gật đầu, lặng lẽ rời khỏi phòng, để lại khoảng không nặng nề đến nghẹt thở.
Cửa khép lại, chỉ còn hai người đàn ông — hai người cha — một người mang nỗi hối hận, một người mang tổn thương.
Cố Dạ Đình cất giọng khàn khàn:
> “Tôi không đến đây để cãi nhau. Tôi chỉ muốn nhìn con bé một chút... và xin lỗi.”
Trương Hạ Sâm nhắm mắt, thở dài thật khẽ.
> “Xin lỗi à... có ích gì nữa, Cố Dạ Đình? Những gì cô ấy mất đi, ông có trả lại được không?”
> “Tôi biết.” — Cố Dạ Đình đáp, mắt ông hơi đỏ — “Nhưng tôi không thể giả vờ như chưa từng xảy ra. Nó là con tôi, Hạ Sâm. Tôi đã không bảo vệ được nó... ít nhất, hãy cho tôi được chuộc lỗi.”
Trương Hạ Sâm im lặng một lúc lâu.
Hơi thở ông nặng nề, đôi vai khẽ run — thứ run của một người đàn ông đã phải chịu quá nhiều mất mát.
> “Cố Dạ Đình,” — ông nói chậm rãi — “chuộc lỗi không phải chỉ là đến đây nhìn con bé rồi bỏ đi. Nếu ông thật lòng muốn làm điều gì cho nó... thì hãy giữ lời hứa mà ông từng nói với tôi ba năm trước.”
Cố Dạ Đình khựng lại, ánh mắt dần u ám.
> “Ông đang nói đến... chuyện đó?”
> “Phải.” — Trương Hạ Sâm nhìn thẳng vào ông, giọng chắc nịch — “Giữ im lặng, và đừng để quá khứ quay lại. Nếu không, cả hai đứa nhỏ... sẽ chẳng ai sống yên.”
Minh Trân đứng bên ngoài, lưng áp sát vào cánh cửa lạnh buốt.
Tiếng tim đập trong lồng ngực cô vang rõ đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Cô không cố ý nghe lén… chỉ là, khi định rời đi, giọng nói của chú Cố lọt qua khe cửa khiến cô sững lại.
> “Tôi không thể quên được, Hạ Sâm.
Nếu ngày đó tôi không ép Nhiên đi, cô ấy sẽ không rời bỏ tôi, cũng sẽ không sinh ra đứa nhỏ ấy trong đau đớn như thế…”
Giọng Cố Dạ Đình nghẹn lại, từng chữ như cào vào vết thương chưa kịp lành.
Trương Hạ Sâm bật cười khàn, không còn kiềm chế nổi nữa.
> “Đứa nhỏ ấy… là con ông! Nhưng ông lại không dám nhận!
Ông sợ điều gì? Sợ quyền lực nhà họ Cố bị lung lay, hay sợ người đời biết ông từng quỳ gối trước một người phụ nữ vì yêu?”
Không gian trong phòng im lặng đến đáng sợ.
Một khoảng lặng dài… rồi là tiếng đập mạnh xuống bàn.
> “Đừng nói nữa!” — Cố Dạ Đình gằn giọng, mắt đỏ ngầu — “Tôi đã mất hết rồi, Hạ Sâm! Mất cô ấy, mất cả con… ông còn muốn tôi chết à?”
Minh Trân sững người.
“Con?” — từ đó như sét đánh thẳng vào đầu cô.
Cô lùi lại vài bước, đôi môi run run, đầu óc trống rỗng.
Trái tim cô đập loạn nhịp, bàn tay bấu chặt vào vách tường để giữ mình không ngã.
> “Không thể nào… không thể nào…” — cô lẩm bẩm, nước mắt rơi không kịp ngăn — “Chị Nhiên… là con ruột của chú Cố sao?”
Bên trong, tiếng nói trầm khàn của Trương Hạ Sâm vẫn vang lên:
> “Ông nghĩ tôi không biết à? Năm đó, khi cô ấy mang thai, ông biến mất. Chính tôi là người đưa cô ấy đi sinh, tôi tận mắt thấy cô ấy suýt mất mạng vì đứa trẻ đó!”
Cố Dạ Đình khụy xuống ghế, hai bàn tay run rẩy che mặt.
> “Tôi biết… tôi biết tất cả đều là lỗi của tôi.”
“Nếu còn một chút lương tâm, ông đừng để
Minh Trân biết chuyện này.” — Trương Hạ Sâm nói khẽ — “Con bé sẽ không chịu nổi.”
Nhưng mọi thứ đã quá muộn.
Ngoài hành lang, Minh Trân ôm miệng, nước mắt tuôn như suối.
Cô xoay người chạy vụt đi, tiếng bước chân vang vọng trên nền gạch lạnh lẽo như xé toạc màn đêm.
> “Minh Trân!” — giọng Trương Hạ Sâm vang lên khi ông mở cửa — “Con đứng lại!”