Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 57

Trước Sau

break

Cảnh — Buổi trưa, biệt thự nhà họ Cố

Mặt trời đã lên cao, ánh nắng đổ dài qua khung cửa sổ, chiếu lên nền gạch trắng tinh.

Căn biệt thự yên ắng đến lạ — chỉ có tiếng chim kêu yếu ớt ngoài vườn hòa cùng nhịp gió.

Tống Nhiên đã ngủ thiếp đi sau khi uống thuốc.

Gương mặt cô bình yên, hơi thở đều, hàng mi dài khẽ rung như đang mơ.

Cố Dạ Đình bước vào phòng, tiếng cửa mở khẽ như hơi thở.

Ông đi chậm rãi, dừng lại bên mép giường, nhìn con gái mình —

người con gái mà ông từng nghĩ đã đủ mạnh mẽ để không gục ngã,

vậy mà giờ đây lại nằm đó, mong manh đến mức khiến tim ông thắt lại.

Ông đưa tay ra, run run chạm vào làn tóc mềm, rồi nhanh chóng rụt lại như sợ khiến cô tỉnh giấc.

Mắt ông dừng lại nơi cổ tay trắng trẻo, nơi vẫn còn vết băng nhỏ.

Vết thương chưa lành, nhưng lại như nhát dao khắc sâu vào lòng ông.

> “Con gái của ba…”

“Tại sao con lại chọn cách tự làm đau mình như thế hả Nhiên…”

Giọng ông khàn, yếu đi rất nhiều so với dáng vẻ nghiêm nghị của một Lão Đại từng khiến cả giới thương trường kiêng dè.

Ông ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, nhìn con thật lâu.

Trong lòng ông hiện lên hình ảnh cô bé năm nào, tóc tết hai bên, cười khúc khích chạy quanh sân, rồi đòi ông bế lên chỉ để… chạm vào mấy cánh hoa hồng trên giàn.

> “Ba đã sai…”

“Ba cứ nghĩ rằng giữ con lại là bảo vệ con, nhưng hóa ra là đang khiến con đau.”

Giọng ông nghẹn lại, ánh mắt mờ đi.

Ông đưa tay khẽ vuốt tóc con, lần này không rụt lại nữa.

Chạm nhẹ, thật khẽ, như sợ chỉ cần mạnh tay một chút, mọi thứ sẽ tan biến.

> “Nếu có thể… ba chỉ mong con tha thứ.”

“Tha cho một người cha đã quá cố chấp, đã để con tổn thương đến mức này.”

Một giọt nước mắt rơi xuống, thấm vào mu bàn tay của cô.

Tống Nhiên hơi động đậy, khẽ mấp máy môi như trong mơ:

> “Ba... con lạnh...”

Cố Dạ Đình sững người, lập tức kéo chăn đắp cho cô.

Ông ngồi yên, tay vẫn nắm chặt tay con, ánh mắt dịu lại.

> “Ngủ đi, con gái của ba.”

“Lần này... ba sẽ không bỏ con lại nữa.”

Ngoài cửa, Minh Dạ đứng lặng, tay nắm chặt khung cửa, đôi mắt ươn ướt.

Cậu không nói gì, chỉ biết lặng im, rồi lùi dần ra ngoài —

để lại trong phòng là hơi thở dịu dàng của cha và con,

và một lời hứa chưa bao giờ được nói thành lời:

“Gia đình này... sẽ không để mất nhau thêm lần nào nữa.”

Cảnh — Chiều hôm đó, biệt thự nhà họ Cố

Trời Hà Thành xám mờ, gió lùa qua khung cửa sổ, kéo theo hơi lạnh khiến căn biệt thự rộng lớn càng thêm tĩnh mịch.

Tống Nhiên tỉnh lại sau một giấc ngủ ngắn, ánh nắng nhạt chiếu qua tấm rèm mỏng.

Cô ngồi dậy, nhìn quanh — căn phòng vẫn như cũ, nhưng trống trải đến lạ thường.

Không còn giọng nói trầm khàn của người từng ân cần gọi tên cô,

không còn dáng người ngồi bên giường mỗi khi cô thức dậy.

Cô khẽ đưa tay chạm vào chiếc ghế cạnh giường —

nơi vẫn còn tách trà đã nguội và chiếc khăn tay trắng bị vò nhẹ.

Không lời nhắn, không ai ở đó, chỉ còn lại sự im lặng đến nghẹt thở.

> “Ba à… ba nói sẽ không bỏ con lại mà…”

Giọng cô khàn đi, yếu ớt như tan trong không khí.

Đôi mắt đỏ hoe, ánh nhìn rơi xuống bàn tay nhỏ bé đang siết lấy mép chăn.

Trái tim cô run rẩy, đau đớn đến nỗi từng hơi thở cũng như dao cứa.

Bên ngoài cửa, Minh Dạ đứng lặng.

Cậu nghe thấy mọi thứ — giọng chị, tiếng nấc, cả khoảng lặng nặng nề kéo dài giữa từng câu nói.

Cậu mím môi, tay siết chặt đến trắng bệch.

Không ai bảo cậu phải vào, nhưng cậu vẫn đẩy cửa.

Bước chân rất khẽ, sợ làm chị giật mình.

> “Chị…” — Minh Dạ gọi nhỏ.

“Chị đừng khóc nữa… ba không muốn thấy chị như vậy đâu.”

Tống Nhiên khẽ quay lại, đôi mắt sưng đỏ, khuôn mặt nhợt nhạt đến đáng sợ.

Cô nhìn em trai — ánh nhìn vừa bất lực, vừa như muốn níu kéo điều gì đó đã rời xa mãi mãi.

> “Ba đi rồi, Minh Dạ à… chị không còn ai nữa.”

Cậu cắn chặt môi, bước đến ôm lấy chị.

Cái ôm nhỏ bé, nhưng run rẩy, chứa trọn cả nỗi đau mà hai chị em cùng chịu.

> “Vẫn còn em mà, chị.

Em sẽ ở đây, em không để chị một mình đâu.”

Gió chiều thổi mạnh qua khung cửa sổ, cuốn theo mùi hoa hồng nhè nhẹ từ vườn sau.

Trong căn phòng ấy, chỉ còn lại hai bóng người — một chị, một em.

Hai trái tim tổn thương dựa vào nhau mà cố gắng đứng vững giữa mất mát.

Cảnh — Tối hôm đó tại biệt thự nhà họ Cố

Trời Hà Thành đổ mưa lất phất, từng giọt rơi xuống mái ngói tạo nên âm thanh đều đặn nhưng lạnh lẽo.

Bên trong căn biệt thự rộng lớn, ánh đèn hành lang mờ nhạt, phản chiếu bóng dáng gầy gò của Minh Dạ đang đứng tựa tường, trong tay cầm điện thoại.

Cậu ngập ngừng một lúc lâu, rồi khẽ bấm số — đó là bác sĩ riêng của gia đình, người từng chăm sóc cho chị gái cậu những năm cô còn nhỏ.

Giọng cậu run lên, nhỏ và nghẹn:

> “Chú Lâm… chú có thể đến nhà cháu ngay bây giờ được không? Là… là về chị cháu, Tống Nhiên. Cô ấy… không ổn lắm.”

Phía đầu dây kia im lặng vài giây, rồi đáp:

> “Ta hiểu rồi, Dạ. Giữ cô ấy trong phòng, đừng để một mình. Ta đến ngay.”

Minh Dạ khẽ “vâng”, rồi cúp máy.

Cậu thở hắt ra, đôi mắt đỏ hoe, ánh nhìn dừng lại ở cánh cửa phòng chị gái — nơi ánh đèn mờ vẫn hắt ra khe cửa.

Bên trong, Tống Nhiên vẫn ngồi đó, lặng im trên ghế sofa, đôi tay gầy guộc đặt trên đùi.

Gương mặt trắng bệch, đôi mắt trống rỗng nhìn ra màn mưa ngoài khung cửa sổ.

Âm thanh mưa rơi hòa vào nhịp thở khẽ khàng của cô, như một bản nhạc buồn không đoạn kết.

Minh Dạ bước lại gần, cậu đặt nhẹ tấm chăn lên vai chị, ngồi xuống đối diện.

> “Chị uống chút sữa đi… nóng lắm, em mới pha.”

Tống Nhiên không đáp, chỉ khẽ nghiêng đầu nhìn em, nụ cười nhạt thoáng qua, yếu ớt đến mức khiến cậu thấy nhói tim.

> “Em vẫn còn nhỏ mà… sao cứ lo cho chị hoài thế?”

“Vì chị là chị em. Nếu em không lo cho chị, thì ai lo?”

Câu nói đơn giản, nhưng lại khiến cô khựng lại.

Giữa mưa đêm, câu nói ấy như một vệt sáng nhỏ len vào nơi tăm tối nhất trong lòng cô.

Một lát sau, bác sĩ Lâm đến.

Ông kiểm tra mạch, hỏi han nhẹ nhàng rồi quay sang Minh Dạ, giọng trầm buồn:

> “Cô ấy đang rơi vào giai đoạn trầm cảm nghiêm trọng.

Cháu cần để mắt đến chị, đừng để chị ở một mình. Nếu có thể, hãy giúp cô ấy tiếp xúc với ánh sáng, với người thân.”

Minh Dạ gật đầu, giọng cậu khàn đi:

> “Cháu biết rồi… cháu sẽ không để chị một mình đâu.”

Bác sĩ rời đi, để lại căn phòng chìm trong yên tĩnh.

Tống Nhiên khẽ tựa đầu vào ghế, giọng cô thì thầm như gió:

> “Nếu… Minh Trân còn ở đây, có lẽ chị đã không thành ra như thế này…”

Minh Dạ nắm lấy tay chị, không nói gì, chỉ siết nhẹ.

Ngoài kia, tiếng mưa vẫn rơi,

và trong căn phòng nhỏ ấy, một cậu em trai vẫn lặng lẽ làm “chỗ dựa cuối cùng” cho người chị đã gần như gục ngã.

Cảnh — Sáng hôm sau tại biệt thự họ Cố

Ánh nắng sớm len qua khung cửa kính, phản chiếu những vệt sáng dài trên nền gạch trắng.

Minh Dạ ngồi lặng trước bàn ăn, đôi mắt vẫn thâm quầng vì thức trắng cả đêm.

Trên bàn, bữa sáng vẫn còn bốc khói — trứng, bánh mì, ly sữa ấm — nhưng cậu chẳng buồn động đũa.

Quản gia Lưu đứng bên cạnh khẽ nói:

> “Thiếu… à không, Lão Đại dặn cậu phải đến trường đúng giờ. Hôm nay có buổi kiểm tra giữa kỳ.”

Minh Dạ không đáp, chỉ khẽ gật đầu cho có lệ.

Cậu nhìn lên tầng hai, nơi cánh cửa phòng chị gái vẫn đóng kín, không động tĩnh.

Bữa sáng của Tống Nhiên vẫn nằm nguyên trong khay, nguội lạnh từ lâu.

Minh Dạ đứng dậy, cầm theo cặp sách, nhưng khi bước tới cửa thì dừng lại.

Cậu quay sang quản gia, nói nhỏ:

> “Chú Lưu, lát chú mang bữa sáng lên giúp con nha… và… chú đừng để chị ở một mình.”

Quản gia nhìn cậu, ánh mắt già nua thoáng một chút thương xót:

> “Tôi biết, cậu yên tâm. Cô Nhiên… chỉ cần thời gian.”

Cậu gật nhẹ, bước ra khỏi nhà.

Nhưng vừa ra đến cổng, Minh Dạ không đi về phía trường — cậu rẽ sang hướng khác, đến quán cà phê nhỏ gần trung tâm Hà Thành.

Đó là nơi Minh Trân từng hẹn cậu đến một năm trước, trước khi mọi chuyện đổ vỡ.

Cậu rút điện thoại, mở hộp thư cũ, nhìn dòng liên hệ “Minh Trân ” mà do dự mãi.

Ngón tay run run bấm gửi tin nhắn:

> “Chị Minh Trân… là em, Minh Dạ.

Em xin lỗi vì nhắn tin bất ngờ, nhưng… chị Nhiên không ổn.

Em không biết phải làm gì nữa… chỉ có chị mới khiến chị ấy tỉnh lại được.”

Cậu nhìn dòng tin nhắn, trái tim đập dồn dập.

Nhưng mấy phút trôi qua, chẳng có phản hồi.

Cậu đặt điện thoại xuống bàn, chống cằm nhìn ra ngoài cửa kính, đôi mắt ươn ướt.

Ngoài kia, ánh nắng càng lúc càng chói chang, nhưng trong lòng cậu, chỉ toàn một màu xám nhạt.

---

Cảnh — Cùng lúc đó, tại nhà họ Cố

Tống Nhiên vẫn ngồi trong phòng.

Bàn tay cô đặt lên khung ảnh cũ — trong đó là hình cô và Minh Trân, nụ cười rạng rỡ dưới bầu trời Hà Thành năm nào.

Một giọt nước mắt lăn xuống gò má.

Cô khẽ thì thầm, giọng gần như tan vào không khí:

> “Minh Trân… chị có biết là… em mệt lắm rồi không?”

Cô không biết rằng ở nơi khác, có một người em trai đang nỗ lực tìm lại tia sáng duy nhất còn sót lại trong cuộc đời chị.

Cảnh — Đêm muộn tại Hà Thành

Tiếng sấm rền vang, trời đổ mưa lớn.

Trong căn phòng tối của Tống Nhiên, ánh đèn ngủ vàng mờ hắt lên gương mặt tái nhợt.

Cô ngồi trước cửa sổ, nhìn mưa rơi không dứt, trong tay vẫn là chiếc khăn thêu chữ “M.T.”

Giọng cô khàn đi, yếu ớt đến đáng thương:

> “Nếu như có thể… chị chỉ muốn gặp em một lần thôi, Minh Trân à…”

Bên ngoài cánh cửa, Minh Dạ đứng lặng, nắm chặt điện thoại — màn hình vẫn hiện trạng thái “Đã xem” tin nhắn gửi cho Minh Trân.

Cậu thở dài, khẽ nói:

> “Chị ấy đang trên đường về, chị hai…”

Cảnh: Nhà họ Trương – buổi chiều mưa nhẹ

Tin tức từ người của Trương gia khiến cả căn biệt thự chìm trong không khí nặng nề.

Minh Trân đứng bên cửa sổ, đôi mắt vô hồn nhìn ra khu vườn phủ sương.

Giọng của quản gia khẽ run khi nói:

“Tiểu thư… nghe nói cô Tống Nhiên… bị thương… vẫn chưa tỉnh hẳn.”

Tay cô khựng lại giữa không trung, chiếc ly trên tay rơi xuống sàn vỡ tan.

Âm thanh ấy khiến cả căn phòng chấn động.

Trương Hạ Sâm từ thư phòng bước ra, gương mặt trầm mặc nhưng ánh mắt có phần lo lắng.

“Con đừng làm quá mọi chuyện lên nữa. Giữa hai đứa… nên kết thúc rồi.”

Minh Trân ngẩng đầu, giọng khàn đặc:

“Kết thúc? Ba có biết vì sao cô ấy như vậy không?”

“Vì cô ấy yếu đuối. Vì cô ấy là người con không nên vướng vào.”

Nụ cười nơi khóe môi Minh Trân run rẩy, xen lẫn nước mắt.

“Không, là vì chúng ta tàn nhẫn với cô ấy quá.”

Trương Dật Thần định bước tới, nhưng cô lùi lại, quay mặt ra ngoài cửa sổ.

Ngoài kia, mưa vẫn rơi, từng giọt như dao cắt vào lòng.

Trong im lặng, Minh Trân đưa tay lên ngực, nơi trái tim cô đau nhói đến nghẹt thở.

Cô không khóc lớn, chỉ thì thầm:

“Em xin lỗi… Nhiên à.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc