Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 56

Trước Sau

break

Cảnh — Bên nhà họ Trương

Tin tức Tống Nhiên nhập viện như một cơn gió lạnh quét ngang qua biệt thự nhà họ Trương.

Trương Hạ Sâm đang xem lại báo cáo công ty thì chiếc điện thoại trên bàn rung liên hồi.

Ông vừa nghe vài câu, sắc mặt lập tức đổi màu.

> “Gọi Minh Trân xuống đây ngay.”

Giọng ông khàn đặc, nghiêm mà run nhẹ ở cuối câu.

Bà Tô Diệp Lâm nghe xong liền buông tách trà, bước nhanh về phía cầu thang, gọi lớn:

> “Trân Nhi, con xuống đây!”

Từ tầng hai, Minh Trân vừa mới thay đồ chuẩn bị ra ngoài. Cô nghe tiếng mẹ, có chút ngạc nhiên rồi chạy xuống.

Nhưng khi thấy vẻ mặt của ba mẹ — cô liền khựng lại.

> “Ba, mẹ… có chuyện gì sao?”

Trương Hạ Sâm đặt điện thoại xuống bàn, hít sâu:

> “Tống Nhiên… con bé nhập viện rồi.”

Câu nói ấy như một lưỡi dao lạnh đâm thẳng vào tim Minh Trân.

Tay cô run lên, môi mấp máy nhưng chẳng phát ra tiếng nào.

Bà Tô Diệp Lâm bước tới, nắm chặt tay con gái:

> “Con bình tĩnh… nghe nói em ấy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng—”

Chưa kịp dứt lời, Minh Trân đã lao về phòng, cầm điện thoại lên bấm liên tục, nhưng màn hình chỉ hiện “Thuê bao hiện không liên lạc được”.

> “Không… không thể nào… chị ấy đã hứa với con rồi mà…”

Giọng cô nghẹn lại, cả người như mất sức.

Trương Dật Thần, người anh cả, bước nhanh đến giữ vai em gái:

> “Minh Trân! Bình tĩnh! Bây giờ chạy đến đó chỉ khiến mọi thứ rối thêm thôi!”

> “Anh đừng cản em! Em phải gặp chị ấy! Em muốn tự mình thấy chị ấy vẫn ổn!”

Nước mắt cô rơi xuống ướt đẫm mu bàn tay.

Trương Hạ Sâm đứng nhìn cảnh ấy, lòng dâng lên hàng nghìn suy nghĩ.

Ông từng phản đối mối quan hệ đó, từng cấm đoán hết lời…

Nhưng nhìn thấy đứa con gái nhỏ bé của mình quằn quại trong đau đớn, ánh mắt ông cũng dần mờ đi.

> “Được rồi… ba sẽ cho người sắp xếp… nhưng con phải nghe lời ba, không được gây rối thêm. Hiểu chưa?”

Minh Trân ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe nhưng sáng rực:

> “Con hứa… chỉ cần được gặp chị ấy thôi.”

---

Cảnh — Trong xe đến bệnh viện

Xe nhà họ Trương chạy xuyên qua những con đường đông nghẹt người.

Ánh đèn thành phố hắt qua khung cửa kính, chiếu lên khuôn mặt căng thẳng của Minh Trân.

Cô nắm chặt chiếc vòng tay Tống Nhiên tặng, ngón tay run nhẹ.

> “Chị ấy đã chịu nhiều như vậy rồi… tại sao vẫn không ai hiểu cho chị ấy…”

Trương Dật Thần chỉ im lặng, ánh mắt anh nhìn em gái qua gương chiếu hậu — thương xót nhưng bất lực.

Khi xe dừng trước cổng bệnh viện quốc tế Hà Thành, cô mở cửa lao xuống, chạy thẳng vào sảnh.

Trước phòng bệnh, hai vệ sĩ nhà họ Cố đứng gác.

Thấy Minh Trân, họ hơi khựng người — rõ ràng có lệnh cấm, nhưng ánh mắt cầu khẩn của cô khiến ai cũng không nỡ ngăn.

> “Xin hãy cho tôi gặp chị ấy… chỉ một chút thôi…”

Cánh cửa mở khẽ, hơi lạnh của điều hòa phả ra.

Trên giường, Tống Nhiên đang ngủ, khuôn mặt nhợt nhạt, bàn tay cắm kim truyền dịch.

Minh Trân đứng đó, đôi mắt ngấn lệ.

Cô không dám chạm vào, chỉ khẽ thì thầm:

> “Chị à… em đến rồi…”

Một giọt nước mắt rơi xuống, hòa vào tấm ga trắng — lặng lẽ, nhưng nặng trĩu tình yêu chưa kịp nói trọn.

Cảnh — Bệnh viện quốc tế Hà Thành

Ánh nắng sớm len qua rèm trắng, rơi nhẹ lên khuôn mặt nhợt nhạt của Tống Nhiên.

Không gian yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng máy đo nhịp tim kêu đều đều — tít… tít…

Cô chớp mắt, chậm rãi mở ra. Mùi thuốc sát trùng thoang thoảng khiến cổ họng khô rát.

Mọi thứ nhòe mờ như vừa thoát khỏi một giấc mơ dài và lạnh lẽo.

Cổ tay quấn băng trắng, vết thương đau nhói khiến ký ức ùa về như cơn gió buốt.

> “Tỉnh rồi sao?”

Giọng nói trầm, khàn và đầy mệt mỏi vang lên.

Cô quay đầu — Cố Dạ Đình đứng bên cửa sổ, dáng người cao lớn phủ trong ánh sáng nhạt.

Trên gương mặt ông là sự nghiêm nghị quen thuộc, nhưng trong đáy mắt lại có gì đó nặng nề hơn cả giận dữ.

> “Ba…” — Tống Nhiên cất giọng khẽ, môi run run — “Minh Trân… đâu rồi ạ?”

Không khí đột ngột trở nên lặng ngắt.

Ông khẽ khựng lại, ánh mắt trầm xuống, rồi bước đến bên giường.

> “Đừng nhắc đến cái tên đó nữa.” — Ông nói chậm rãi, giọng thấp nhưng đầy sức nặng.

Tống Nhiên sững người, hơi thở nghẹn lại nơi cổ.

> “Ba… con xin ba, con chỉ muốn biết cô ấy có ổn không thôi.”

> “Con có biết mình vừa làm gì không?” — Ông cắt lời, âm thanh nén chặt như sợ nếu nói lớn hơn sẽ tan vỡ —

“Con suýt nữa đã không qua khỏi, Nhiên à. Nếu bác sĩ không đến kịp thì ba đã mất con rồi.”

Nước mắt lăn dài trên gò má nhợt nhạt.

Cô cúi đầu, đôi vai run rẩy.

> “Con chỉ… mệt quá. Con không chịu nổi nữa…”

Cố Dạ Đình khép mắt, thở dài thật sâu.

Người đàn ông từng lạnh lùng, mạnh mẽ trước thương trường nay lại đứng đó, không biết nên giận hay nên thương.

> “Ba đã từng nói rồi, Minh Trân không phải người con nên dính vào. Cả hai gia đình đều không chấp nhận. Con càng cố, con càng tổn thương.”

> “Nhưng con yêu cô ấy…” — cô nghẹn ngào, nước mắt chảy dài.

Cố Dạ Đình nhìn con gái, trong mắt ánh lên sự giằng xé khôn cùng.

Cuối cùng, ông quay đi, giọng khàn đặc:

> “Ba không thể để mất con thêm lần nào nữa. Cô ta… sẽ không được phép đến gần con đâu.”

Ông bước ra khỏi phòng, cửa khép lại trong tiếng cạch khẽ khàng,

để lại Tống Nhiên một mình giữa căn phòng trắng toát.

Cô nhìn trần nhà, nước mắt rơi ướt gối, miệng khẽ thì thầm:

> “Minh Trân… Chị nhớ Em…”

Cảnh — Bên ngoài phòng bệnh

Cánh cửa khép lại, tiếng cạch nhỏ vang lên,

nhưng với Cố Dạ Đình, âm thanh đó nặng như tiếng sấm.

Hành lang dài vắng lặng, mùi thuốc sát trùng vẫn còn vương.

Ông đứng đó, bàn tay đặt lên ngực trái — nơi tim đang đập loạn nhịp.

Một giây, hai giây… rồi ông thở hắt ra, ngón tay siết lại thật chặt.

> “Đứa nhỏ ngốc nghếch…” — ông khẽ thì thầm, giọng lạc đi.

Từ xa, quản gia Lưu bước lại, trong tay còn cầm một túi hồ sơ bệnh án.

Ông ta cúi đầu, nói nhỏ:

> “Lão Đại, bác sĩ khẳng định tiểu thư tạm thời qua nguy hiểm. Nhưng tinh thần của cô ấy… rất bất ổn, thưa ngài.”

Cố Dạ Đình không đáp ngay.

Ánh mắt ông hướng về cánh cửa khép kín kia, nơi đứa con gái mình từng hết mực yêu thương đang nằm đó — gầy gò, yếu ớt, và mang trong lòng một tình yêu bị cả thế giới cấm đoán.

> “Tôi đã cho người tịch thu toàn bộ điện thoại, thư từ. Từ nay, không ai được phép nhắc đến cái tên đó trước mặt con bé.”

Giọng ông lạnh, nhưng đuôi mắt lại hoe đỏ.

Quản gia Lưu khẽ gật đầu, do dự nói thêm:

> “Nhưng… thưa Lão Đại, dù chúng ta có giấu, cũng không thể xóa được cảm xúc trong lòng cô ấy.”

Cố Dạ Đình siết chặt nắm tay.

Móng tay cắm sâu vào da, đau rát — nhưng nỗi đau thể xác chẳng thấm gì so với sự dằn vặt đang ăn mòn trong ngực ông.

> “Tôi biết.”

“Tôi biết nó yêu con bé đó.” — giọng ông khàn đi, nghẹn lại giữa cổ họng —

“Nhưng thứ tình cảm ấy… sẽ hủy hoại cả hai đứa.”

Ông quay người, từng bước chậm rãi hướng ra ban công.

Bầu trời Hà Thành hôm ấy trong vắt, ánh nắng nhẹ phủ lên vai người đàn ông quyền lực, nhưng sao ông lại thấy lạnh đến thế.

> “Chỉ cần con bé còn sống, chỉ cần nó bình yên… thì để tôi mang tiếng độc đoán cũng được.”

Ông khẽ nhắm mắt,

và trong khoảnh khắc ấy —

dáng vẻ nghiêm nghị, kiêu ngạo của người đứng đầu gia tộc Cố tan biến,

chỉ còn lại một người cha,

một người cha đau đớn đến tuyệt vọng vì thương con mà phải tàn nhẫn.

Cảnh — Đêm khuya, thư phòng nhà họ Cố

Đêm ấy, cả biệt thự chìm trong im lặng.

Ánh trăng ngoài cửa sổ đổ qua lớp rèm mỏng, rơi lên bàn gỗ tối màu,

nơi Lão Đại Cố Dạ Đình đang ngồi, một mình, không đèn, không rượu.

Chỉ có một tấm ảnh cũ nằm giữa bàn —

ảnh chụp ba cha con trong chuyến du lịch đầu tiên của Tống Nhiên lúc 10 tuổi.

Khi ấy con bé còn ôm chặt tay ông, cười rạng rỡ, mắt long lanh.

Giờ đây, chỉ còn lại tấm ảnh lạnh ngắt,

và người cha — đã chẳng thể hiểu nổi trái tim con mình.

> “Tống Nhiên…” — giọng ông khàn đi như gió thổi qua đá.

“Ba đã sai đến mức nào…?”

Ông cúi đầu, ngón tay run run lướt lên gương mặt trong bức ảnh.

Từng ký ức ùa về: tiếng cười, tiếng gọi “ba ơi”,

và cả ánh mắt kiên định của con bé khi đối mặt với ông lần cuối trước khi bị nhốt lại.

> “Con nói, chỉ cần yêu là đủ.”

“Nhưng trên đời này, tình yêu không đủ để bảo vệ con đâu, con gái…”

Một luồng gió thổi qua, làm ngọn nến nhỏ bên bàn chập chờn.

Ông thở dài, mở ngăn kéo — lấy ra chiếc khăn tay màu trắng thêu chữ M.

Chiếc khăn ấy, chính là thứ mà Minh Trân từng tặng cho Tống Nhiên,

và ông, trong một cơn giận mù quáng, đã giữ lại nó như bằng chứng cho sự cấm đoán của mình.

> “Nếu ta không giấu, liệu con có còn sống bình yên không?”

Ánh mắt Cố Dạ Đình lạc đi.

Trong thoáng chốc, ông thấy phản chiếu trong gương một người đàn ông xa lạ —

mệt mỏi, bất lực và cô độc.

Tiếng gõ cửa khẽ vang.

Quản gia Lưu cẩn trọng bước vào, cầm trên tay một tập hồ sơ.

> “Lão Đại, bệnh viện gửi kết quả chính thức. Tiểu thư tạm thời hồi phục, nhưng… bác sĩ đề nghị nên có người luôn ở bên để tránh tái phát tâm lý.”

Cố Dạ Đình khẽ gật, giọng trầm thấp:

> “Tôi sẽ thu xếp. Từ nay, không ai được để nó một mình.”

“Và…” — ông ngẩng lên, ánh mắt sắc lạnh —

“Nếu còn ai dám nhắc đến cái tên Minh Trân trong nhà này, trục xuất ngay.”

Quản gia cúi đầu:

> “Vâng, thưa Lão Đại.”

Cánh cửa khép lại.

Căn phòng lại trở về yên tĩnh.

Cố Dạ Đình dựa lưng ra ghế,

ánh trăng hắt lên gương mặt ông, nửa sáng, nửa tối —

như chính trái tim ông: một nửa là quyền lực, một nửa là thương con.

> “Nếu một ngày con hiểu được,

thì ba chỉ mong… con đừng hận ba.”

Cảnh — Sáng hôm sau, phòng Tống Nhiên

Ánh sáng mờ buổi sớm len qua tấm rèm, chiếu nhẹ lên gương mặt Tống Nhiên.

Cô mở mắt, cảm nhận đầu óc nặng trĩu, mùi thuốc còn phảng phất đâu đó.

Trên bàn, ly sữa đã nguội, hộp thuốc vẫn mở nắp.

Minh Dạ ngồi ở mép giường, đầu gục xuống, ngủ thiếp đi từ bao giờ.

Tóc cậu xòa ra, đôi mắt thâm quầng vì cả đêm thức canh chị.

Tống Nhiên khẽ cử động, chăn hơi dịch sang một bên.

Minh Dạ giật mình tỉnh dậy, đôi mắt lóe lên tia mừng rỡ.

> “Chị... chị tỉnh rồi hả?”

Tống Nhiên khẽ gật, nụ cười mệt mỏi hiện lên nơi khóe môi:

> “Chị không sao... Chỉ hơi mệt thôi.”

Minh Dạ nhìn chị, trong lòng nặng trĩu. Cậu không dám nhắc lại chuyện hôm qua, cũng chẳng dám nói về người mà chị từng nhắc trong mơ.

> “Ba nói hôm nay chị nghỉ ngơi đi. Đừng ra ngoài nữa.”

Tống Nhiên khẽ “ừ” một tiếng, ánh mắt nhìn ra khung cửa sổ.

Ngoài kia, vườn hoa nở rộ, nhưng sắc màu ấy dường như không còn khiến cô thấy ấm áp như trước.

---

Cảnh — Trước cửa phòng

Cố Dạ Đình đứng đó đã lâu.

Ông dựa vai vào tường, bàn tay nắm chặt lấy chuỗi chìa khóa,

ánh mắt lặng lẽ hướng về cánh cửa khép kín.

Từ bên trong, giọng Tống Nhiên vang lên yếu ớt.

Mỗi câu nói của con như mũi kim châm vào lòng ông.

Quản gia Lưu khẽ nói:

> “Thưa Lão Đại, tiểu thư đã tỉnh. Có cần tôi gọi bác sĩ lên kiểm tra không?”

Cố Dạ Đình lắc đầu.

> “Không cần. Để con bé nghỉ. Tôi... chỉ muốn nhìn nó một chút thôi.”

Ông tiến lên một bước, nhưng rồi lại dừng lại,

bàn tay khựng giữa không trung — không dám gõ cửa.

> “Ngày trước... mỗi khi nó bị ốm, nó luôn nắm tay tôi, đòi kể chuyện.

Giờ thì… ngay cả nhìn nó, tôi cũng không dám.

Giọng ông trầm, khản đặc.

Một Lão Đại nắm quyền sinh sát trong tay, nhưng lại không thể bước qua cánh cửa phòng con gái mình.

---

Cảnh — Bên trong phòng

Tống Nhiên khẽ quay sang em trai, giọng nhẹ như gió:

> “Minh Dạ, em có tin chị

sẽ ổn không?”

Minh Dạ nắm chặt tay chị, gật đầu:

> “Em tin. Chị từng nói, dù trời có sập, chị vẫn phải mạnh mẽ mà.”

Tống Nhiên bật cười khẽ, đôi mắt thoáng ướt:

> “Ừ... chị sẽ cố. Vì em.”

Cô không nói “vì ba” — vì lòng cô vẫn còn vướng chằng chịt đau thương,

nhưng sâu trong ánh nhìn, vẫn có một chút ánh sáng —

ánh sáng của hy vọng, rất nhỏ, nhưng vẫn còn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc