Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 55

Trước Sau

break

Sáng hôm sau, ánh nắng mờ xuyên qua lớp rèm dày của biệt thự nhà họ Cố, nhưng căn phòng của Tống Nhiên vẫn phủ trong một màu xám lạnh.

Người làm mang khay điểm tâm đặt trước cửa, không dám gõ, chỉ khẽ gọi:

> “Tiểu thư, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ.”

Bên trong vẫn im lặng. Họ nhìn nhau, thở dài, rồi lặng lẽ rời đi.

Ở phòng khách, Cố Như Nguyệt ngồi bên bàn ăn mà chẳng đụng đũa.

Cố Dạ Đình ngồi đối diện, trầm ngâm nhìn tách cà phê trong tay.

Không khí bữa sáng nặng nề đến mức ngay cả tiếng muỗng khuấy nhẹ cũng khiến người ta thấy khó chịu.

> “Anh à…” — Như Nguyệt khẽ gọi — “Nhiên nó như vậy mấy ngày rồi, không nói, không ăn… em sợ con bé sẽ thành bệnh mất.”

Cố Dạ Đình im lặng. Một lúc sau, ông mới khẽ đáp, giọng trầm thấp:

> “Anh đã sắp xếp để bác sĩ riêng đến thăm khám. Nhưng nếu tình hình vẫn như thế này, e rằng phải tìm chuyên gia tâm lý.”

> “Anh… anh nghĩ con bé bị trầm cảm sao?” — Như Nguyệt nắm chặt tay, lòng bàn tay lạnh ngắt.

> “Anh không chắc,” — ông ngẩng đầu, ánh mắt mệt mỏi — “nhưng anh không muốn chờ đến khi quá muộn.”

Câu nói ấy khiến trái tim Như Nguyệt thắt lại. Bà gật đầu, đôi mắt hoe đỏ.

> “Em chỉ mong nó sớm ổn. Con bé từng vui vẻ, mạnh mẽ biết bao…”

Không khí trong nhà tràn ngập sự lo lắng. Người làm đều bước nhẹ, không dám trò chuyện. Cả biệt thự rộng lớn như đang mang theo nỗi buồn âm ỉ.

Phía trên lầu, Tống Nhiên ngồi tựa đầu bên cửa sổ, ánh nắng sớm chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt.

Cô nhìn ra vườn, nơi đám chim sẻ ríu rít chuyền cành, rồi khẽ thì thầm:

> “Nếu có thể, giá như mình cũng được tự do như chúng…”

Một giọt nước mắt khẽ rơi, thấm vào đầu gối đang ôm chặt.

Minh Dạ ngồi trong phòng học, cây bút trong tay ngừng lại giữa trang vở. Cậu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nơi những tia nắng lấp lánh len qua tán lá. Từ hôm Tống Nhiên bị nhốt đến giờ, cả căn nhà như mất đi âm thanh của tiếng cười.

Bữa sáng, chị không còn ngồi cạnh cậu.

Bữa tối, chiếc ghế của chị trống không.

Cả nhà đều né tránh nhắc đến tên Tống Nhiên, như thể chỉ cần nói ra sẽ khiến không khí càng nặng nề hơn.

Minh Dạ khẽ cắn môi, trong đầu vẫn vang vọng hình ảnh chị mình — cô gái hay cười, lúc nào cũng kéo cậu ra sân chơi bóng, giành phần kẹo của mẹ rồi cười hì hì.

Giờ đây, Tống Nhiên lại bị giam trên tầng hai, không ai được phép tiếp cận.

Cậu từng thử mang sữa lên, nhưng bị quản gia ngăn lại:

> “Thiếu gia, cậu đừng làm khó cho lão gia nữa. Cô Tống Nhiên đang bị phạt, không thể gặp ai cả.”

Cậu đứng đó, nắm chặt ly sữa ấm đến khi nó nguội lạnh trong tay.

Tối đó, Minh Dạ ngồi trong phòng, nghe tiếng gió ngoài cửa sổ, trong lòng dấy lên cảm giác bất lực.

> “Chị hai… chị đừng như vậy nữa…” — cậu thì thầm, giọng nghẹn lại — “Nếu chị cứ buồn, em không biết nhà mình còn chịu nổi không…”

Cậu mở điện thoại, nhìn bức ảnh chụp ba chị em cùng nhau: Tống Nhiên đứng giữa, Minh Dạ và Tâm An hai bên.

Nụ cười rạng rỡ ấy giờ chỉ còn là ký ức.

Bên ngoài, ánh trăng đổ xuống khu vườn tĩnh lặng.

Trong căn nhà họ Cố, chỉ còn lại tiếng tích tắc của đồng hồ và nỗi im lặng đang dần nuốt trọn tâm hồn của một cậu thiếu niên — người đang nhìn thế giới của mình sụp đổ từng chút một.

Cảnh 1: Đêm đó — Minh Dạ lén lên lầu

Trời đã khuya. Cả căn biệt thự nhà họ Cố chìm trong yên tĩnh, chỉ còn tiếng đồng hồ treo tường khẽ kêu đều đặn giữa không gian tối mờ.

Minh Dạ nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, bàn chân trần khẽ chạm nền gạch lạnh buốt.

Cậu nín thở khi đi ngang qua thư phòng của ba. Cửa khép hờ, bên trong vẫn còn ánh đèn le lói — dấu hiệu cho thấy Cố Dạ Đình vẫn chưa ngủ.

Minh Dạ mím môi, lách qua hành lang, từng bước rón rén đi lên tầng hai.

Cánh cửa phòng của Tống Nhiên bị khóa chặt.

Cậu áp tai vào, lặng nghe — bên trong, chỉ có tiếng sột soạt rất khẽ, như tiếng người xoay mình trên giường.

> “Chị hai…” — Minh Dạ khẽ gọi, giọng run run.

“Em là Dạ đây, chị có nghe em không?”

Không có tiếng đáp lại, chỉ có sự im lặng nặng nề.

Minh Dạ nắm tay nắm cửa, cảm giác lạnh toát len lên đầu ngón tay. Cậu cúi đầu, nước mắt rơi xuống sàn.

> “Em xin lỗi, chị hai… Em không giúp gì được cho chị hết.”

Một lúc lâu sau, cậu lấy trong túi ra một mảnh giấy nhỏ, đặt xuống ngay ngưỡng cửa.

Trên đó chỉ có hai dòng chữ nguệch ngoạc:

> “Chị đừng buồn. Em tin chị không sai. Dù ba có giận đến mấy, em vẫn tin chị.”

Rồi cậu quay người, rời đi trong im lặng, bóng dáng nhỏ bé khuất dần trong hành lang tối.

Phía sau cánh cửa, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên gối trắng.

---

Cảnh 2: Sáng hôm sau — Cuộc tranh cãi

Buổi sáng hôm sau, ánh nắng chiếu qua rèm cửa, len xuống phòng ăn tầng dưới.

Không khí nặng nề đến nghẹt thở.

Cố Dạ Đình và Như Nguyệt ngồi đối diện nhau, bữa sáng trên bàn vẫn còn nguyên, chẳng ai động đũa.

Giọng ông trầm và nghiêm nghị:

> “Em cứ bênh con mãi như thế, nó sẽ không biết sợ đâu. Cái nhà này còn cần danh dự, cần phép tắc!”

Như Nguyệt nhìn chồng, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh:

> “Anh nói danh dự… nhưng còn con anh thì sao? Anh có từng nhìn xem con bé chịu đựng như thế nào không?”

Tiếng bát đĩa va nhẹ vào nhau, không khí càng thêm lạnh.

Minh Dạ đứng ở góc cầu thang, nắm chặt lan can. Cậu nhìn xuống ba mẹ mình, trong lòng vừa sợ hãi vừa thương xót.

Cậu biết ba làm vậy vì danh tiếng gia tộc, nhưng cậu cũng biết Tống Nhiên không sai — chị chỉ dám yêu một người mà thôi.

> “Nếu chị hai nghe thấy ba mẹ cãi nhau như vậy…” — cậu nghĩ, mắt nhòe đi — “Chị sẽ càng đau hơn mất.”

Cậu quay người chạy lên tầng, tim đập loạn, lòng chỉ mong đến một ngày tất cả có thể trở lại như xưa —

Ngày mà nhà họ Cố vẫn còn trọn vẹn, vẫn còn tiếng cười của Tống Nhiên giữa bữa sáng, chứ không phải là những khoảng im lặng đến nhói lòng như bây giờ.

Cảnh tiếp nối — Khi nỗi tuyệt vọng vượt quá giới hạn

Những ngày sau đó, căn phòng của Tống Nhiên dần trở nên u tối như chính tâm trạng của cô.

Ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ mờ đục, phủ lên gương mặt xanh xao, hốc hác.

Không còn tiếng cười, không còn âm thanh của chiếc radio nhỏ hay tiếng hát khe khẽ mỗi sáng — chỉ còn lại hơi thở yếu ớt và ánh mắt trống rỗng.

Cô không biết mình đã khóc bao nhiêu lần, cũng chẳng nhớ bao nhiêu đêm không ngủ.

Trong đầu chỉ lặp đi lặp lại những câu nói của ba, ánh mắt lạnh lùng ấy, và hình ảnh của Minh Trân mờ dần trong ký ức.

> “Nếu em ấy thật sự rời đi… thì em phải làm sao để sống tiếp đây?”

Đêm hôm đó, khi cả nhà đã yên giấc, Tống Nhiên ngồi bên bàn học cũ, tay vuốt nhẹ những bức ảnh cũ.

Ánh trăng hắt vào, chiếu lên làn da nhợt nhạt.

Trên bàn, một con dao gọt giấy nhỏ nằm im lặng bên cạnh tập vở mở dở.

Khoảnh khắc ấy, trong lòng cô như có gì đó vỡ ra. Không phải vì muốn kết thúc — mà là vì không còn biết phải sống thế nào cho đúng nữa.

Một tiếng động khẽ vang lên, rồi ánh trăng bỗng vụt tắt sau áng mây dày.

Cảnh vật lặng đi, chỉ còn hơi lạnh và mùi kim loại thoảng trong không khí.

Khi quản gia Lưu phát hiện ra, cô gái nhỏ ấy đã ngã gục bên bàn, sắc mặt trắng bệch, đôi môi mấp máy như đang gọi tên ai đó trong mơ.

Một dòng máu loang nhẹ trên sàn, hòa cùng ánh trăng trở lại — lạnh lẽo mà bi thương.

Cảnh tiếp nối — Trong đêm mưa, tiếng gọi tuyệt vọng

Tiếng hét thất thanh vang lên từ tầng hai làm rung chuyển cả biệt thự họ Cố.

Người làm chạy toán loạn, quản gia Lưu run rẩy vừa gọi người vừa ôm lấy Tống Nhiên trong tay, máu trên cổ tay cô vẫn còn thấm qua lớp vải trắng.

Cố Dạ Đình từ thư phòng lao ra, sắc mặt tái nhợt chưa từng thấy.

Ông quỳ xuống, đôi tay run rẩy nâng con gái lên, giọng khàn đi như nghẹn trong cổ họng:

> “Nhiên Nhi! Con nghe ba nói đi… đừng dọa ba như vậy…”

Như Nguyệt từ cầu thang chạy xuống, đôi mắt đỏ hoe, vừa khóc vừa giữ chặt cổ tay con gái, cố gắng ngăn dòng máu đang chảy ra.

Bên ngoài, trời bắt đầu đổ mưa, sấm rền dữ dội, như thể cả bầu trời cũng đang than khóc cùng họ.

Minh Dạ đứng chết lặng ở cửa phòng, đôi mắt cậu mở to, không tin nổi vào cảnh trước mắt.

Cậu gọi khẽ, giọng nghẹn:

> “Chị… à không… em ấy… em ấy sao vậy mẹ?”

Không ai trả lời, chỉ còn tiếng bước chân gấp gáp, tiếng gọi xe cấp cứu vang vọng trong đêm mưa nặng nề.

---

Tại bệnh viện

Phòng cấp cứu sáng rực ánh đèn, từng phút từng giây như kéo dài vô tận.

Cố Dạ Đình đứng bên ngoài, hai tay siết chặt đến mức khớp trắng bệch.

Như Nguyệt dựa vào tường, đôi mắt trống rỗng, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

> “Tại sao… con bé lại làm vậy…” — bà nghẹn ngào — “Nó mới chỉ mười sáu thôi…”

Minh Dạ ngồi trong lòng ghế, nắm chặt chiếc vòng tay cũ của chị, đôi mắt đỏ hoe nhưng cố kìm nước mắt.

Trong lòng cậu là sự sợ hãi, day dứt và cả giận chính mình vì đã không nhận ra sớm hơn.

Cánh cửa phòng bật mở, bác sĩ bước ra.

Giọng ông nghiêm nghị nhưng cũng nhẹ nhàng:

> “May mắn là phát hiện kịp thời. Em ấy mất máu khá nhiều, nhưng đã qua cơn nguy hiểm. Tuy nhiên… tinh thần cần được theo dõi đặc biệt. Có dấu hiệu của trầm cảm nặng.”

Không ai nói gì thêm.

Trong khoảnh khắc ấy, cả gia đình họ Cố chỉ biết nhìn nhau, lòng ngập tràn nỗi hối hận.

Bởi vì đến khi con gái họ suýt đánh đổi mạng sống… họ mới hiểu, cô đã cô đơn đến nhường nào.

Cảnh — Tỉnh lại trong bệnh viện

Ánh sáng trắng lạnh lẽo từ khung cửa chiếu nghiêng vào khuôn mặt nhợt nhạt của Tống Nhiên.

Cô chớp mắt chậm rãi, cảm giác đầu tiên là mùi thuốc sát trùng và tiếng máy monitor đều đặn vang lên bên tai.

Cổ tay cô được băng lại kỹ, còn hơi đau.

Mí mắt nặng trĩu, Tống Nhiên đưa mắt nhìn quanh — trần nhà bệnh viện, rèm trắng, và bên cạnh… là mẹ cô.

Như Nguyệt ngồi cạnh giường, đôi mắt sưng đỏ, tay vẫn nắm chặt lấy tay con gái như sợ chỉ cần buông ra một chút thôi, cô bé sẽ lại biến mất.

Nhìn thấy con cử động, bà bật khóc:

> “Nhiên Nhi… con tỉnh rồi… con làm mẹ sợ chết khiếp, biết không?”

Giọng bà run rẩy, nghẹn đến mức không nói trọn được câu.

Tống Nhiên khẽ mấp máy môi, giọng yếu ớt:

> “Mẹ… con xin lỗi… con không muốn như vậy đâu…”

Như Nguyệt cúi xuống ôm con, nước mắt rơi trên vai Tống Nhiên.

Ngoài cửa, Cố Dạ Đình đứng im lặng rất lâu — ông không bước vào, chỉ nhìn qua tấm kính.

Ánh mắt người cha từng lạnh lùng giờ đây ngập tràn nỗi ân hận.

Phía sau ông, Minh Dạ cũng đứng đó, tay cậu vẫn cầm ly sữa nguội ngắt.

Cậu khẽ hỏi, giọng nhỏ như gió:

> “Ba… chị ấy… à không, em ấy sẽ ổn chứ?”

Cố Dạ Đình gật nhẹ, giọng trầm khàn:

> “Chỉ cần em ấy muốn sống… thì sẽ ổn thôi.”

---

Buổi chiều hôm ấy

Tống Nhiên được chuyển về phòng riêng.

Trên bàn, là bình hoa ly trắng mẹ cô mang đến, hương thơm thoang thoảng, nhẹ mà buồn.

Cửa phòng khẽ mở, Minh Dạ rụt rè bước vào.

Cậu để ly sữa mới lên bàn, giọng cậu hơi run:

> “Chị… à không… em ấy sợ lạnh, nên em hâm lại rồi. Chị uống đi.”

Tống Nhiên nhìn em trai, đôi mắt vẫn còn chút u ám nhưng đã dịu lại.

Cô khẽ gật đầu, nụ cười yếu ớt nở ra:

> “Cảm ơn em, Dạ.”

Cậu định nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại. Cuối cùng chỉ thốt ra được một câu rất nhỏ:

> “Đừng làm em sợ nữa… được không?”

Không khí lặng yên.

Tống Nhiên nhìn cậu, giọt nước mắt khẽ rơi, rồi gật đầu thật chậm.

Ngoài khung cửa, ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả dãy hành lang bệnh viện, ấm áp mà buồn bã — như một khởi đầu mới đang chờ đợi, mong manh nhưng vẫn còn hy vọng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc