Sáng hôm sau, ánh nắng nhạt chiếu xuyên qua khung cửa sổ lớn phủ rèm trắng, cả biệt thự họ Cố vẫn còn tĩnh lặng. Tiếng chim ngoài vườn hòa cùng mùi cà phê thoang thoảng trong không khí.
Cửa thư phòng bật mở.
Cố Dạ Đình bước ra — trên người vẫn là bộ vest đen tối qua chưa kịp thay. Ánh mắt ông trầm tĩnh, khuôn mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi lẫn giận dữ.
Quản gia Lưu đứng chờ sẵn, cúi đầu thấp giọng:
— “Thưa ngài, tối qua… người của chúng ta đã phát hiện tiểu thư rời khỏi biệt thự lúc hơn mười giờ. Xe của cô ấy bị theo dõi đến khu nhà họ Trương.”
Cố Dạ Đình siết chặt tay, giọng ông trầm xuống, đầy áp lực:
— “Nói lại lần nữa.”
— “Dạ… tiểu thư Tống Nhiên đến gặp tiểu thư Trương Minh Trân. Sau đó, cô ấy quay về trước khi nửa đêm. Không ai phát hiện ngoài người của ngài.”
Không khí trong sảnh lập tức đông cứng.
Cố Dạ Đình không nói gì, chỉ im lặng xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn lên tầng hai — nơi cánh cửa phòng Tống Nhiên đang đóng im ỉm.
Ông nói, giọng trầm thấp đến rợn người:
— “Gọi nó xuống đây.”
Một lát sau, tiếng bước chân vội vã vang lên trên cầu thang. Tống Nhiên xuất hiện — mái tóc buông xõa, trên người vẫn còn khoác chiếc áo len mỏng, đôi mắt thâm quầng sau một đêm không ngủ.
Cô đứng cách cha vài mét, không dám nhìn thẳng.
— “Ba… con…”
— “Đêm qua con đi đâu?” – giọng ông vang dội, lạnh như băng.
Tống Nhiên mím môi, im lặng.
Không khí trong đại sảnh căng đến mức khiến người làm cũng chẳng dám thở mạnh.
— “Con vẫn không hiểu sao ta phải nhốt con lại à?” – Cố Dạ Đình gằn giọng – “Con mang họ Cố, là con gái của ta, con phải hiểu điều gì được phép và điều gì tuyệt đối không!”
Tống Nhiên ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe nhưng kiên định:
— “Nhưng ba à, tình cảm không có lỗi. Con yêu Minh Trân, và con không thấy xấu hổ vì điều đó.”
“Bốp!”
Âm thanh ấy vang lên, khô khốc.
Cái tát khiến cả người Tống Nhiên khựng lại, môi rớm máu.
Minh Dạ từ cầu thang chạy xuống, hoảng sợ:
— “Ba! Đừng đánh chị nữa! Em ấy chỉ…”
— “Lùi lại!” – Cố Dạ Đình quát lớn, ánh mắt lạnh đến đáng sợ.
Tống Nhiên ôm má, cố đứng vững, nước mắt trào ra nhưng giọng vẫn run run:
— “Ba có thể đánh con, có thể nhốt con… nhưng ba không thể ép con quên em ấy.”
Cố Dạ Đình nắm chặt tay, giọng ông khàn đi trong giận dữ:
— “Con còn dám cãi! Ta đã cho con mọi thứ, danh dự, địa vị, tương lai! Con định phá hủy tất cả chỉ vì một cô gái sao?”
— “Nếu mất em ấy… thì mọi thứ ba nói chẳng còn ý nghĩa gì nữa.” – Tống Nhiên đáp, nước mắt rơi lã chã.
Câu nói ấy khiến ông khựng lại. Trong thoáng chốc, nét đau đớn vụt qua ánh mắt người cha, nhưng ông nhanh chóng nén lại, quay lưng đi.
Giọng ông khàn khàn:
— “Tống Nhiên, từ hôm nay, con không được rời khỏi nhà họ Cố nửa bước. Cho đến khi con quên cái tên đó.”
Ông ra lệnh:
— “Khoá cửa phòng. Không ai được phép tiếp xúc với tiểu thư.”
Quản gia cúi đầu:
— “Vâng, thưa ngài.”
Tống Nhiên bị hai người làm dìu lên lầu.
Cô không chống cự, chỉ lặng lẽ quay đầu nhìn về phía khung cửa sổ — nơi bầu trời ngoài kia đang sáng dần, nhưng trong lòng cô, chỉ là một màn đêm vô tận.
Minh Dạ đứng ở dưới, nhìn theo chị, mắt đỏ hoe.
Cậu khẽ nói, gần như chỉ đủ mình nghe:
— “Chị à… em tin, một ngày nào đó chị sẽ gặp lại chị ấy.”
Tại biệt thự nhà họ Trương, buổi chiều Hà Thành mây dày đặc, không khí nặng nề khác thường.
Phòng khách rộng lớn chỉ còn lại tiếng đồng hồ treo tường kêu tích tắc đều đặn.
Minh Trân ngồi bất động trên ghế sofa, đôi mắt mở to nhìn màn hình điện thoại. Không có tin nhắn, không có cuộc gọi nào từ Tống Nhiên — đã ba ngày rồi. Cô biết, điều đó chỉ có thể có một lý do: điện thoại của Tống Nhiên đã bị tịch thu.
Cánh cửa phòng khách mở ra, Quản gia Lưu — người từng thân quen với nhà họ Trương — bước vào, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng.
Ông cúi người khẽ nói:
— “Tiểu thư… bên nhà họ Cố có chuyện rồi. Cố tiểu thư bị lão gia nhốt trong phòng, không cho ai gặp. Cậu Minh Dạ và tiểu thư nhỏ Tâm An cũng không được lên lầu.”
Chiếc tách trà trên tay Minh Trân run lên, sứ va vào đĩa khẽ vang một tiếng.
Cô đứng bật dậy:
— “Ông nói gì? Nhốt? Ba cô ấy nhốt cô ấy sao?”
Quản gia Lưu gật đầu, thở dài:
— “Lão gia Cố Dạ Đình tức giận vì chuyện hôm trước… nói rằng cô Tống Nhiên đã làm mất mặt nhà họ Cố. Tôi nghe nói cô ấy không được phép bước ra khỏi phòng, cũng không có điện thoại, không liên lạc được với bên ngoài.”
Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng Minh Trân.
Cô siết chặt nắm tay, nước mắt chực trào.
— “Tại sao ba ấy lại làm như vậy với chị ấy… tại sao?”
Tiếng ghế kéo mạnh trên sàn vang lên, Trương Hạ Sâm vừa bước vào, giọng ông nghiêm khắc và trầm thấp:
— “Minh Trân, con còn nhớ mình đã hứa gì với ta không?”
Cô xoay người lại, đôi mắt đỏ hoe:
— “Ba… Tống Nhiên bị nhốt rồi. Ba cho con đi gặp chị ấy được không? Con xin ba!”
Trương Hạ Sâm lạnh giọng:
— “Không được! Con mà dính vào nữa, nhà họ Cố sẽ nghĩ nhà họ Trương chúng ta đang khiêu khích. Con có biết hậu quả là gì không?”
Minh Trân lắc đầu, giọng cô nghẹn ngào mà vẫn kiên định:
— “Con không quan tâm. Con chỉ biết chị ấy đang đau khổ. Nếu là con, chị ấy cũng sẽ đến tìm con.”
“Minh Trân!” – ông quát lớn, khiến không khí trong phòng đông cứng.
Trương Dật Thần bước tới, nhẹ giọng khuyên:
— “Em bình tĩnh lại đi. Chuyện này để anh xử lý, em không nên manh động.”
Cô nhìn anh mình, nước mắt lăn dài:
— “Anh sẽ làm gì? Ngồi yên nhìn người ta giam chị ấy sao?”
Không ai đáp.
Chỉ còn tiếng mưa bắt đầu rơi ngoài khung cửa sổ, như phản chiếu tâm trạng của cả ba người.
Cuối cùng, Trương Hạ Sâm chỉ nói một câu, lạnh lùng nhưng đầy bất lực:
— “Nếu con dám rời khỏi nhà vì con bé đó… thì từ nay, ta không có đứa con nào tên Minh Trân nữa.”
Không khí im lặng đến nghẹt thở.
Nhưng Minh Trân không nói gì, chỉ quay lưng bước đi.
Ánh mắt cô rơi xuống bức ảnh chụp chung với Tống Nhiên, lòng dấy lên một quyết định rõ ràng.
> Dù phải đối đầu cả hai gia tộc…
Cô cũng sẽ tìm cách gặp lại Tống Nhiên.
Sáng hôm sau, tại biệt thự nhà họ Cố.
Ánh nắng đầu ngày len qua rèm cửa, chiếu lên bàn ăn dài phủ khăn trắng tinh. Không khí trong nhà họ Cố im lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng dao nĩa chạm khẽ vào đĩa sứ. Người làm đi lại cẩn thận, chẳng ai dám nói lớn tiếng — ai cũng hiểu, hôm nay không phải là buổi sáng yên bình.
Minh Dạ ngồi bên cạnh mẹ, mắt hướng về phía cầu thang nơi căn phòng trên tầng hai vẫn đóng kín.
“Ba... chị vẫn chưa được ra sao ạ?” — giọng cậu nhỏ, pha lẫn lo lắng.
Cố Dạ Đình đặt tách cà phê xuống, ánh mắt lạnh lùng liếc qua con trai:
“Con bé cần phải học cách chịu trách nhiệm với những gì mình làm.”
Căn nhà lại rơi vào im lặng.
Tống Nhiên — cô con gái mười sáu tuổi từng rạng rỡ nhất của nhà họ Cố — giờ bị nhốt trong căn phòng lạnh lẽo, không ai được phép bước vào. Từ dưới nhà, đôi khi người ta nghe thấy tiếng ghế gỗ dịch nhẹ, rồi lại chìm trong tĩnh mịch.
Như Nguyệt khẽ buông muỗng, giọng bà trầm lại, cố giữ bình tĩnh:
“Anh à… nó chỉ là con bé, mới mười sáu thôi. Anh đừng khắt khe với con quá.”
Cố Dạ Đình đứng dậy, chỉnh lại cà vạt, giọng ông thấp nhưng sắc lạnh:
“Dại hay không, danh dự của nhà họ Cố không phải trò đùa.”
Nói xong, ông quay người đi về phía thư phòng.
Cánh cửa khép lại “cạch” một tiếng, để lại Như Nguyệt ngồi lặng nhìn lên cầu thang, ánh mắt lo âu.
Minh Dạ cúi đầu, hai tay ôm chặt ly sữa, giọng run run:
“Con muốn đem cháo lên cho chị được không mẹ?”
Như Nguyệt khẽ gật đầu, mỉm cười dịu dàng nhưng buồn bã:
“Để mẹ nói người làm chuẩn bị. Chị con vẫn là con gái của mẹ… dù có sai, cũng phải ăn chút gì mới có sức.”
Người làm nhận lệnh, khẽ cúi đầu rồi rón rén bưng khay cháo đi lên lầu.
Căn nhà vẫn tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng muỗng chạm vào bát, xen lẫn hơi thở nặng nề của những người còn ở lại.
Sáng hôm sau tại nhà họ Cố.
Ánh nắng sớm len qua khung cửa kính, chiếu xuống bàn ăn dài phủ khăn trắng tinh. Không khí trong nhà trầm lặng đến lạ, chỉ nghe thấy tiếng muỗng va nhẹ vào ly sữa của Minh Dạ.
Như Nguyệt ngồi ở đầu bàn, gương mặt phảng phất mệt mỏi sau một đêm không ngủ. Cô khẽ nhìn lên tầng hai — nơi cánh cửa phòng của Tống Nhiên vẫn đóng im lìm.
“Con ăn đi, nguội rồi đấy,” cô nói nhỏ, giọng dịu dàng nhưng đầy ưu tư.
Minh Dạ ngoan ngoãn gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn hướng lên cầu thang.
“Mẹ... chị Nhiên vẫn chưa được ra à?”
Như Nguyệt lặng im, bàn tay đang cầm ly sữa khẽ run.
“Ba con vẫn còn giận. Chuyện lần này... thật sự quá sức chịu đựng của ông ấy.”
Ngay lúc đó, tiếng bước chân vang lên từ hành lang — trầm và nặng. Cố Dạ Đình từ thư phòng bước ra, áo sơ mi còn vương mùi thuốc lá. Ông không nói gì, chỉ dừng lại trước bàn ăn, ánh mắt lướt qua hai mẹ con.
“Đừng nhắc đến chuyện đó nữa.” Giọng ông khàn khàn, trầm thấp mà lạnh.
“Con bé cần thời gian để suy nghĩ lại mọi việc.”
Như Nguyệt cúi đầu, chỉ khẽ đáp: “Em biết rồi.”
Bầu không khí lại rơi vào im lặng. Ở trên tầng, sau cánh cửa khóa trái, Tống Nhiên ngồi tựa đầu bên cửa sổ, nhìn ra khoảng sân đầy nắng — nơi ngày nào cô và Minh Trân từng cùng nhau cười nói.
Trên tầng hai — căn phòng của Tống Nhiên.
Ánh sáng xuyên qua tấm rèm trắng, loang lổ trên sàn gỗ. Căn phòng yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ trôi qua từng giây nặng nề.
Tống Nhiên ngồi co gối bên mép giường, mắt trũng sâu, mái tóc rối xõa phủ nửa gương mặt. Mấy hôm nay cô gần như không nói chuyện với ai, bữa ăn người làm mang lên cũng chỉ động đũa vài miếng rồi bỏ đó.
Mỗi tối, cô đều ngồi trước cửa sổ nhìn xuống khoảng sân nơi Minh Trân từng đứng chờ mình. Ánh đèn đường vàng nhạt hắt lên gương mặt cô, nhợt nhạt và trống rỗng.
Trong đầu cô vang lên câu nói của ba — lạnh lẽo và dứt khoát:
> “Con không được phép gặp lại người đó nữa. Ta không muốn danh dự của nhà họ Cố bị mang ra làm trò cười.”
Những lời ấy như hàng nghìn mũi kim đâm thẳng vào tim. Cô từng cố giải thích, từng khóc, từng van xin… nhưng tất cả chỉ đổi lại bằng sự im lặng và một cánh cửa khóa chặt.
Ngày qua ngày, Tống Nhiên dần thu mình lại.
Không còn đọc sách, không chơi đàn, không vẽ, cũng chẳng nói chuyện với Minh Dạ. Đôi mắt vốn sáng và đầy sức sống của cô giờ chỉ còn lại sự mờ đục — như thể thế giới quanh mình đang dần mất màu.
Đêm xuống, cô lặng lẽ mở ngăn kéo lấy ra chiếc khăn tay cũ — thứ Minh Trân từng để lại. Khăn vẫn còn mùi hương dịu nhẹ, nhưng đôi tay cô lại run lên.
> “Minh Trân… chị nhớ em…”
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, thấm ướt mép khăn.
Buổi tối hôm ấy, nhà họ Cố chìm trong tĩnh lặng.
Cố Như Nguyệt vừa dỗ Thiên Dã ngủ xong thì chợt thấy lòng bất an. Người làm báo rằng Tống Nhiên suốt cả ngày không rời phòng, cơm tối cũng chưa đụng tới.
Bà khẽ thở dài, cầm khay cháo còn ấm trên tay, bước lên tầng hai. Cửa phòng Tống Nhiên khép hờ, ánh đèn trong phòng hắt ra mờ nhạt.
> “Nhiên, con ngủ chưa?” — Như Nguyệt nhẹ giọng hỏi, không nghe tiếng đáp.
Bà đẩy cửa bước vào.
Trước mắt là hình ảnh con gái mình ngồi trên sàn, lưng tựa vào thành giường, hai mắt mở to nhìn vào khoảng không vô định.
Bát cháo trong tay Như Nguyệt run lên.
> “Con... sao lại ngồi đây trong tối thế này?”
Tống Nhiên giật mình quay sang, nụ cười nhạt thoáng qua trên môi:
> “Con không sao đâu mẹ, con chỉ… không buồn ngủ.”
Như Nguyệt ngồi xuống cạnh con, khẽ vuốt tóc cô. Tóc rối bời, làn da nhợt nhạt, đôi mắt sưng đỏ.
> “Mẹ biết con nhớ Minh Trân, nhưng con phải ăn uống chứ. Con gầy đi nhiều rồi đó…”
Tống Nhiên khẽ lắc đầu, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy:
> “Mẹ… con chỉ muốn gặp em ấy một lần thôi.”
Không kìm được nữa, Như Nguyệt kéo con gái vào lòng, ôm chặt.
> “Con ngốc à… nếu con cứ thế này, mẹ phải làm sao đây?”
Không gian tràn ngập hơi ấm của tình mẹ, nhưng nỗi buồn vẫn vương trên gương mặt Tống Nhiên.
Trong lòng cô, hình bóng Minh Trân vẫn như vết thương chưa bao giờ lành — càng cố quên, lại càng đau.
Bên ngoài cửa, Cố Dạ Đình đứng lặng, bàn tay siết chặt nơi nắm cửa. Ông không nói gì, chỉ khẽ quay đi, bóng dáng cao lớn khuất dần sau hành lang tối.