Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 53

Trước Sau

break

Tiếng gió rít ngoài khung cửa sổ hòa cùng tiếng mưa nặng hạt như báo hiệu một điềm chẳng lành. Trong căn phòng, Tống Nhiên và Minh Trân vẫn đang ôm nhau — một cái ôm nghẹn ngào sau bao ngày bị chia cắt.

Ánh đèn hành lang bất ngờ lóe lên. Từ bên dưới, tiếng bước chân vang vọng, trầm và đều đặn. Cánh cửa phòng chưa kịp khép chặt đã bị một giọng nói trầm thấp cắt ngang:

— “Hai đứa các con... đang làm gì vậy?”

Giọng nói ấy khiến toàn thân Tống Nhiên cứng đờ. Minh Trân lùi lại một bước, gương mặt trắng bệch. Cánh cửa mở ra, Cố Dạ Đình bước vào, dáng người cao lớn, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao sáng loáng trong đêm.

Không khí trong phòng như bị bóp nghẹt.

Tống Nhiên cố trấn tĩnh, đứng chắn trước mặt Minh Trân:

— “Ba, con… con chỉ muốn gặp lại bạn thôi.”

Cố Dạ Đình nhìn thẳng vào ánh mắt con gái, giọng ông trầm xuống, pha lẫn tức giận và thất vọng:

— “Bạn? Con nghĩ ba không biết con và con bé họ Trương đó là gì của nhau sao?”

Minh Trân run rẩy, định mở miệng nói thì Tống Nhiên đã siết tay cô lại, ngăn không cho lên tiếng.

— “Ba, đừng trách cô ấy, tất cả là lỗi của con.”

Dạ Đình tiến thêm một bước, ánh nhìn của ông quét qua Minh Trân như một lưỡi dao sắc bén:

— “Con bé này không nên xuất hiện ở đây. Người của hai nhà đã dặn rõ — đừng bao giờ để chuyện đó xảy ra lần nữa. Còn con, Tống Nhiên, con làm ba thật thất vọng.”

Giọng ông không lớn, nhưng mỗi chữ rơi xuống đều nặng như búa.

Tống Nhiên mím môi, nước mắt rưng rưng, nhưng vẫn ngẩng đầu:

— “Ba không hiểu đâu… Con không hối hận. Nếu được chọn lại, con vẫn sẽ yêu cô ấy.”

Khoảnh khắc đó, mọi thứ như vỡ vụn.

Cố Dạ Đình đập mạnh tay lên bàn, khiến khung ảnh gia đình rơi xuống đất vỡ tan.

— “Câm miệng! Con biết con đang nói gì không? Một đứa con gái của Cố gia lại nói ra những lời như thế à?!”

Minh Trân không chịu nổi nữa, nước mắt lăn dài:

— “Chú Cố, cháu xin lỗi! Cháu không cố ý làm tổn thương ai hết… chỉ là… cháu thật lòng với Tống Nhiên.”

— “Cút!”

Một tiếng quát nặng nề vang lên, át cả tiếng mưa bên ngoài.

Minh Trân giật mình, lùi lại vài bước, vai run lên.

Nhưng Tống Nhiên đã nắm lấy tay cô, kiên quyết:

— “Ba muốn phạt thì phạt con. Đừng đụng tới cô ấy!”

Dạ Đình nhìn con gái, trong mắt không chỉ có tức giận mà còn ẩn chứa nỗi đau.

— “Con đúng là không còn cứu được nữa rồi.”

Ông quay sang quản gia đang đứng chờ ngoài cửa:

— “Dẫn tiểu thư họ Trương ra khỏi đây. Đưa về thẳng nhà họ Trương. Nếu họ còn để con bé quay lại, tôi sẽ tự mình đến đó.”

Hai người làm tiến vào, khẽ cúi đầu mời Minh Trân đi.

Cô nhìn Tống Nhiên, đôi mắt đỏ hoe, rồi khẽ nói:

— “Em sẽ đợi chị… cho dù có bị ngăn cách thế nào đi nữa.”

Tống Nhiên siết chặt tay cô, nghẹn ngào:

— “Nhớ giữ lời đấy, Minh Trân…”

Cửa khép lại. Tiếng mưa vẫn rơi.

Cố Dạ Đình đứng im thật lâu, ánh nhìn xa xăm, mệt mỏi.

Phía sau, Tống Nhiên ngã quỵ xuống, đôi vai run bần bật, còn tiếng xe đưa Minh Trân rời đi vang vọng giữa màn đêm.

Mưa vẫn rơi không ngừng, từng giọt đập vào khung cửa kính như những nốt nhạc buồn của một bản tình ca chưa kịp dứt.

Trong căn phòng rộng lớn, Tống Nhiên ngồi co ro bên mép giường, đôi mắt đỏ hoe. Cánh cửa nặng nề đã bị khóa lại từ bên ngoài. Tiếng khóa “lách cách” vang lên khi người làm vừa rời đi khiến tim cô như thắt lại.

Không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt. Chỉ có tiếng mưa và hơi thở run rẩy của cô.

Cô khẽ gọi nhỏ:

— “Ba… ba ơi, con xin ba đừng làm thế này…”

Không ai đáp lại.

Cố Dạ Đình đã rời đi từ lâu. Trước khi đi, ông chỉ để lại một câu lạnh lẽo:

> “Từ giờ con sẽ ở yên trong phòng này, cho đến khi nào quên được con bé họ Trương đó.”

Câu nói ấy như chiếc lưỡi dao cứa sâu vào lòng Tống Nhiên.

Cô gục đầu xuống, đôi bàn tay nắm chặt đến bật máu.

---

Phía bên kia thành phố, nhà họ Trương.

Trong phòng khách sang trọng, Trương Hạ Sâm ngồi thẳng lưng, gương mặt lạnh như băng. Bên cạnh, Trương Dật Thần và Minh Trân đứng im lặng.

Không khí trong phòng đặc quánh, nặng trĩu như sắp có bão.

Trương Hạ Sâm đập mạnh tay xuống bàn:

— “Con có biết con vừa gây ra chuyện gì không?! Nhà họ Cố đã gửi người đến tận đây để cảnh cáo! Con gái nhà họ Trương mà dính vào con gái nhà họ Cố — con muốn hủy luôn danh tiếng của cả gia tộc à?!”

Minh Trân run lên, cố kìm nước mắt:

— “Ba… con không cố ý. Con chỉ muốn gặp cô ấy, con không thể để cô ấy chịu khổ thêm…”

— “Câm miệng!” — ông quát, giọng đầy giận dữ. — “Từ hôm nay trở đi, con không được phép bước ra khỏi nhà nửa bước. Đi học cũng sẽ có người đưa đón. Con và Tống Nhiên — chấm dứt ở đây!”

Minh Trân cắn chặt môi, giọng lạc đi:

— “Ba không hiểu đâu… con thật sự yêu cô ấy…”

Câu nói vừa dứt, Trương Hạ Sâm đứng bật dậy, gương mặt tái đi vì tức giận. Ông chỉ tay ra cửa:

— “Ra ngoài ngay! Trước khi ta quên mất mình đang nói chuyện với con gái!”

Trương Dật Thần bước tới, giữ lấy vai em gái, giọng nhỏ nhẹ nhưng kiên quyết:

— “Em đi đi, Minh Trân. Đừng chọc giận ba thêm nữa…”

Cô bị kéo ra ngoài, nước mắt rơi không ngừng. Cánh cửa khép lại, ngăn cách cô với thế giới bên ngoài.

---

Tối hôm đó,

Tống Nhiên ngồi bên cửa sổ, nhìn ra khoảng trời mưa mịt mờ. Trong tay cô là chiếc dây chuyền nhỏ, mặt dây khắc hai chữ “M – N”, kỷ vật mà Minh Trân đã tặng cô ngày sinh nhật.

Ánh đèn vàng hắt xuống gương mặt gầy gò, đôi mắt cô như chứa cả đại dương đau thương.

Cô khẽ mỉm cười, giọng nghẹn ngào:

— “Minh Trân… em có nhớ chị không?”

Một tia sét xé ngang bầu trời, chiếu sáng căn phòng lạnh lẽo.

Tống Nhiên ngẩng lên, nước mắt rơi dài:

— “Dù có bị giam giữ, chị vẫn sẽ tìm cách đến bên em… chị hứa.”

Vài ngày sau — bầu trời Hà Thành vẫn phủ một màu xám đục. Mưa đã ngừng, nhưng không khí vẫn ẩm ướt, nặng nề như chính bầu tâm trạng của người trong nhà họ Cố.

Trong căn biệt thự rộng lớn, mọi người đều im lặng. Chỉ có tiếng bước chân đều đặn của người làm vang lên giữa hành lang.

Minh Dạ, trong bộ đồng phục học sinh, vừa tan học về. Cậu cởi cặp đặt lên ghế, khẽ thở dài khi nhìn quanh — căn nhà này mấy ngày nay yên tĩnh đến lạ thường.

Từ xa, cậu nghe tiếng quản gia Lưu nói nhỏ với người làm:

— “Tiểu thư vẫn chưa chịu ăn gì từ hôm qua… Ông chủ dặn không được mở cửa, ai dám làm trái sẽ bị đuổi ngay.”

Minh Dạ khựng lại. Đôi mắt cậu lóe lên tia lo lắng.

— “Chị Nhiên… vẫn còn bị nhốt sao?”

Cậu lặng lẽ bước về phía cầu thang, tim đập dồn dập. Tầng hai — căn phòng cuối hành lang. Cánh cửa ấy, mấy hôm nay luôn đóng kín.

Minh Dạ nhìn quanh, chắc chắn không ai để ý, rồi ghé tai sát cửa:

— “Chị… là em, Minh Dạ đây.”

Bên trong, có tiếng động nhẹ. Một lát sau, giọng yếu ớt vang lên:

— “Minh Dạ… em đó hả?”

Cậu nuốt nước bọt, nghẹn giọng:

— “Vâng, là em. Chị… chị ổn không?”

Giọng Tống Nhiên khàn đặc, xen lẫn tiếng run:

— “Ổn… chỉ hơi mệt chút thôi. Ba em… vẫn chưa nguôi giận sao?”

Minh Dạ cúi đầu:

— “Ba vẫn rất tức. Ông nói chỉ cần chị nhắc đến cô Trương kia thì sẽ khóa cửa mãi. Nhưng… em không chịu được khi thấy chị như vậy.”

Một khoảng lặng trôi qua. Rồi tiếng thở dài của Tống Nhiên cất lên, yếu ớt nhưng dằn lòng:

— “Em đừng nói với ai. Chị chỉ cần biết em vẫn ổn là được rồi.”

Minh Dạ nhìn quanh một lần nữa, rồi hạ giọng:

— “Em có cách để mở cửa… nhưng chị phải hứa với em, đừng gây chuyện thêm. Em sẽ nói quản gia Lưu là em để quên sách trong phòng chị, rồi lén lấy chìa khóa.”

Bên trong, tiếng bước chân vội vàng vang lên, như thể Tống Nhiên không còn kìm được nữa:

— “Minh Dạ… em định làm thật à?”

Cậu khẽ gật, dẫu chị không nhìn thấy:

— “Vâng. Em không thể để chị bị nhốt mãi. Còn… người đó, cô Trương Minh Trân — chị có định gặp lại không?”

Một giây yên lặng. Rồi giọng Tống Nhiên khẽ vang lên, run rẩy mà kiên định:

— “Chị… phải gặp. Cho dù ba có giận đến đâu, chị cũng phải gặp cô ấy một lần.”

Minh Dạ hít sâu, ánh mắt kiên quyết:

— “Vậy được. Tối nay, khi mọi người ngủ, em sẽ mở cửa cho chị.”

---

Tối hôm ấy, đồng hồ điểm mười hai giờ.

Ngôi biệt thự chìm trong tĩnh lặng.

Minh Dạ lén rời khỏi phòng, tay cầm chiếc chìa khóa nhỏ lấy được từ quản gia Lưu. Cậu nhẹ nhàng đến trước cửa phòng chị gái.

Cánh cửa gỗ phát ra tiếng “cạch” nhỏ khi khóa được mở.

Bên trong, Tống Nhiên đang đứng chờ sẵn, mắt long lanh ánh nước.

Minh Dạ khẽ nói:

— “Đi nhanh đi chị. Nếu ba biết được, cả em cũng sẽ bị phạt.”

Tống Nhiên nhìn em trai, mỉm cười mà lòng nghẹn lại. Cô khẽ vuốt tóc em, thì thầm:

— “Cảm ơn em… Minh Dạ. Khi nào chị về, chị sẽ giải thích với ba.”

Rồi cô quay người, khoác lên người chiếc áo khoác mỏng. Dưới ánh trăng, đôi mắt cô ánh lên sự kiên định — lần này, cô phải tìm lại Minh Trân, dù có phải đối mặt với cả thế giới.

Gió đêm thổi lạnh buốt, từng cơn lùa qua con đường rợp bóng cây dẫn đến khu biệt thự họ Trương. Ánh trăng mờ phủ một màu bạc lên những viên gạch lát đường. Tống Nhiên kéo chặt áo khoác, bước nhanh hơn, trái tim đập mạnh đến mức như muốn bật ra khỏi lồng ngực.

Cô biết, chỉ cần bị ai phát hiện thôi — hậu quả sẽ rất lớn. Nhưng trong đầu cô chỉ có một hình ảnh duy nhất: Minh Trân.

Cánh cổng sau nhà họ Trương mở hé. Có lẽ ai đó đã cố tình để lại một lối nhỏ. Tống Nhiên bước vào, giày dẫm lên nền đất ẩm, mùi hoa quế thoang thoảng. Và rồi… cô thấy người ấy.

Minh Trân đang đứng dưới tán cây phong đỏ, mái tóc dài khẽ lay động theo gió, trong tay vẫn cầm chiếc khăn tay mà ngày trước Tống Nhiên tặng — chiếc khăn có thêu một ngôi sao nhỏ ở góc.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, mọi thứ xung quanh như ngưng lại.

Không lời nào đủ để diễn tả cảm xúc ấy.

Tống Nhiên khẽ gọi, giọng nghẹn lại:

— “Minh Trân…”

Minh Trân quay lại, ánh mắt long lanh:

— “Chị Nhiên… chị thật sự đến rồi.”

Cô chạy tới, ôm chầm lấy Tống Nhiên. Cả hai đều run, không biết vì lạnh hay vì xúc động. Một lúc sau, Tống Nhiên siết chặt cô gái trong vòng tay, khẽ nói:

— “Chị đã nghe tin… ba em quát em, vì chị.”

Minh Trân lắc đầu, giọng nhỏ như hơi thở:

— “Không sao đâu, chị. Em chịu được. Chỉ cần chị bình an là được rồi.”

Tống Nhiên nhìn cô, đôi mắt ánh lên sự đau đớn lẫn dịu dàng:

— “Tại sao mọi người lại không hiểu... Tình cảm này, có gì sai đâu.”

Minh Trân mỉm cười, nước mắt lăn dài trên má:

— “Có lẽ họ sợ, không phải sợ mất mặt, mà sợ mất chúng ta. Nhưng chị à, nếu yêu nhau là sai… em vẫn chấp nhận sai đến hết đời.”

Câu nói khiến Tống Nhiên khựng lại. Cô đưa tay nâng khuôn mặt Minh Trân, khẽ lau đi giọt nước mắt đang rơi.

— “Em ngốc quá. Lỡ một ngày họ biết, họ sẽ làm tổn thương em thì sao?”

Minh Trân nắm tay chị, đôi bàn tay lạnh run mà vẫn kiên định:

— “Em không sợ nữa. Chỉ sợ chị buông tay.”

Gió đêm thổi qua, lá phong rơi xào xạc. Tống Nhiên nhìn người trước mặt — người con gái mà cô từng hứa sẽ bảo vệ cả đời, dù có phải chống lại tất cả.

Cô khẽ cúi xuống, đặt lên trán Minh Trân một nụ hôn thật khẽ, như một lời thề lặng lẽ giữa đêm Hà Thành.

Nhưng ngay lúc ấy — ánh đèn xe loé sáng phía xa. Một đoàn xe đen bóng dừng lại ngoài cổng. Giọng người quản gia họ Trương vang lên, gấp gáp:

— “Tiểu thư! Ông chủ đang tìm cô khắp nơi, mau vào đi, nếu không… ông sẽ nổi giận mất!”

Minh Trân giật mình, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Tống Nhiên.

Tống Nhiên siết tay cô:

— “Em đi đi. Đừng để họ phát hiện.”

Minh Trân lắc đầu, mắt đỏ hoe:

— “Không! Em không muốn rời khỏi chị nữa!”

Tống Nhiên gần như phải đẩy cô đi, giọng nghẹn lại:

— “Nghe chị! Em phải về, nếu không cả hai chúng ta đều sẽ bị tổn thương.”

Cánh cổng đóng sập lại, tiếng động vang vọng giữa đêm tối. Tống Nhiên đứng lặng, tay vẫn nắm chặt chiếc khăn tay thêu ngôi sao — vật duy nhất còn lại của Minh Trân trong đêm mưa năm ấy.

Nước mắt rơi không ngừng, hoà cùng hơi thở run rẩy của cô.

Giữa bầu trời Hà Thành, một ngôi sao băng vụt qua.

Tống Nhiên khẽ thì thầm, giọng run như gió:

— “Minh Trân, em có thấy không… Chị vẫn đang nhìn em đấy.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc