Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 52

Trước Sau

break

Đêm tiệc dần tàn, những vị khách lần lượt ra về, chỉ còn tiếng ly chạm khẽ và tiếng người hầu dọn dẹp.

Tống Nhiên vừa bước vào trong, chưa kịp hoàn hồn sau cuộc gặp lén ngoài vườn thì giọng nói trầm thấp, lạnh đến rợn người vang lên từ phía cầu thang:

— “Con đi đâu nãy giờ?”

Cố Dạ Đình đang đứng dựa tay vào lan can, áo vest cởi ra, hàng cúc sơ mi mở lỏng nhưng khí thế vẫn nghiêm nghị, ánh mắt ông rọi thẳng vào con gái cả.

Không gian lập tức im phăng phắc.

Người hầu cúi đầu, chẳng ai dám thở mạnh.

Ngay cả Minh Dạ và Thiên Dã đang ngồi dưới sảnh cũng giật mình nhìn lên.

Tống Nhiên cắn môi, khẽ cúi đầu:

— “Con... con chỉ ra vườn cho thoáng.”

— “Thoáng?” – Ông bật cười nhạt, tiến lại gần, giọng trầm như sấm. – “Thoáng cùng ai?”

Cô khựng người.

Bàn tay vô thức siết chặt góc váy, ngón tay lạnh buốt.

Một cái liếc mắt là đủ để cô hiểu — ông đã biết hết.

— “Lên thư phòng.”

Ba chữ, ngắn gọn mà khiến tim cô như rơi xuống vực sâu.

Minh Dạ đứng bật dậy:

— “Ba... chị con—”

— “Con ngồi xuống!” – giọng ông nghiêm khắc, không để cậu nói thêm.

Tống Nhiên mím môi, chậm rãi bước lên cầu thang.

Mỗi bước chân đều vang vọng trong không gian yên ắng, nặng nề đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Cửa thư phòng khép lại sau lưng cô.

Ánh đèn vàng hắt xuống bàn làm việc chất đầy tài liệu, nhưng gương mặt người đàn ông ngồi sau bàn lại càng lạnh lẽo hơn cả ánh sáng ấy.

— “Con vẫn không quên được con bé đó?”

Cố Dạ Đình hỏi, giọng khàn nhưng kiềm chế.

Tống Nhiên đứng im, không trả lời.

Ông đặt mạnh chiếc ly thủy tinh xuống bàn:

— “Ba đã nhốt con hai năm trời để con hiểu đâu là giới hạn, vậy mà bây giờ, vừa mới ra ngoài, con lại làm trái lời ba dặn!”

Cô ngẩng lên, ánh mắt ướt nhưng kiên định:

— “Ba có thể cấm con ra ngoài, cấm con gặp người khác, nhưng ba không thể cấm con yêu.”

— “Tống Nhiên!”

Cố Dạ Đình đập mạnh tay xuống bàn, ly rượu vỡ tan, chất lỏng đỏ thẫm tràn ra như máu.

— “Con có biết mình đang làm tổn hại đến danh dự của gia tộc này không? Họ Cố không cho phép điều đó xảy ra!”

Tống Nhiên run rẩy, nước mắt rơi xuống nhưng giọng vẫn nhỏ nhẹ:

— “Ba, danh dự có thể giữ lại bằng cách chôn vùi hạnh phúc của con sao?”

Cố Dạ Đình im lặng.

Một khoảnh khắc dài đến nghẹt thở trôi qua, chỉ còn tiếng tích tắc đồng hồ.

Ông quay mặt đi, giọng khàn khàn:

— “Từ giờ con không được phép bước chân ra khỏi nhà. Nếu còn dám gặp lại Minh Trân, ba sẽ đích thân đưa con sang nước ngoài. Con nghe rõ chưa?”

Cô cắn môi, nghẹn ngào:

— “Con nghe rõ rồi.”

Nhưng khi quay đi, nước mắt đã lặng lẽ rơi xuống nền gạch lạnh.

Cửa phòng đóng lại sau lưng cô, tiếng khóa cửa vang lên khô khốc.

Trong bóng đêm, Tống Nhiên dựa lưng vào tường, tay ôm ngực.

Cô khẽ thì thầm, giọng vỡ vụn:

— “Minh Trân... chị xin lỗi...”

Buổi sáng tại biệt thự nhà họ Trương, ánh nắng hắt qua khung cửa sổ lớn, chiếu lên nền gạch trắng loang loáng.

Minh Trân đang ngồi trên sofa đọc kịch bản mới thì điện thoại trên bàn rung nhẹ.

Cô cúi xuống — là tin nhắn từ quản gia Lưu bên nhà họ Cố:

> “Tiểu thư Tống Nhiên... lại bị nhốt rồi. Ông Cố Dạ Đình nổi giận.”

Câu chữ ngắn ngủi mà như một lưỡi dao xoáy sâu vào tim.

Chiếc điện thoại trong tay cô run lên, mắt Minh Trân mở to, hơi thở như nghẹn lại.

— “Không thể nào…”

Giọng cô khẽ run, tay bấu chặt mép bàn, toàn thân lạnh ngắt.

Bên kia phòng, ông Trương Hạ Sâm đang xem tin tức, thấy biểu cảm con gái bỗng thay đổi thì chau mày:

— “Có chuyện gì vậy Minh Trân?”

Minh Trân cắn môi, định giấu nhưng cuối cùng nước mắt rơi xuống má, cô nghẹn ngào:

— “Ba... Tống Nhiên... bị nhốt rồi.”

Âm thanh ấy vừa rơi xuống, không khí lập tức nặng nề đến nghẹt thở.

Ông Trương Hạ Sâm đứng bật dậy, đập mạnh tay xuống bàn:

— “Con còn dám nhắc tới cái nhà đó à!”

Minh Trân giật mình, lùi lại nửa bước.

Giọng ông vang lên như sấm:

— “Ta đã nói rồi, từ nay không được dính dáng tới nhà họ Cố nữa! Con có biết con đang khiến cả gia tộc này rơi vào thế khó xử không hả?”

— “Ba, con chỉ... chỉ lo cho chị ấy thôi…”

Giọng cô nhỏ như sợi chỉ, run rẩy nhưng chân vẫn không chịu lùi thêm.

— “Lo? Con lo được gì? Con định lại bỏ nhà đi sao? Con có biết nếu chuyện này truyền ra ngoài, người ta sẽ nói gì về con không?”

— “Ba!”

Một tiếng gọi vang lên cắt ngang cơn giận của ông.

Trương Dật Thần từ trên lầu bước xuống, gương mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt nghiêm nghị. Anh tiến tới đứng chắn trước mặt em gái, giọng ôn hòa:

— “Ba, em ấy chỉ lo lắng thôi. Chuyện của hai đứa nó, ba càng ép thì càng khiến mọi thứ tệ hơn.”

Ông Trương Hạ Sâm cau mày, trầm giọng:

— “Con bênh nó?”

— “Không phải bênh, nhưng con hiểu tính em ấy. Nếu bây giờ không cho em liên lạc, nó sẽ lại trốn đi mất. Ba còn nhớ lần trước chứ?”

Không khí lặng đi vài giây.

Minh Trân đứng phía sau, nước mắt chực rơi, nhìn hai người đàn ông mình thương nhất đối mặt nhau.

Cuối cùng, ông Hạ Sâm quay đi, giọng dịu lại đôi chút nhưng vẫn nặng nề:

— “Ta không muốn nghe thấy tên nhà họ Cố nữa. Con muốn quan tâm gì thì tự lo trong giới hạn của mình, đừng khiến ta phải ra tay lần nữa.”

Nói xong, ông sải bước rời khỏi phòng, để lại khoảng trống lạnh lẽo.

Trương Dật Thần thở dài, quay sang em gái, nhẹ giọng:

— “Em biết mà, ba chỉ lo cho em thôi.”

Minh Trân siết chặt tay áo anh, nghẹn ngào:

— “Nhưng em sợ... nếu họ nhốt chị ấy mãi... chị ấy sẽ không chịu nổi nữa, anh ạ.”

Dật Thần đặt tay lên vai cô, ánh mắt dịu dàng mà xót xa:

— “Nếu thật sự yêu, em cứ giữ niềm tin đi. Nhưng hãy để anh giúp em, đừng tự mình gánh nữa.”

Minh Trân cúi đầu, nước mắt lăn dài.

Ánh sáng buổi sáng chiếu qua khung cửa sổ, hắt lên khuôn mặt cô — vừa yếu đuối, vừa kiên định, như thể dù thế nào cô cũng sẽ không bỏ rơi người mình yêu.

Cánh cửa phòng khép lại, Minh Trân dựa lưng vào tường, hơi thở cô nặng nề như vừa chạy một quãng dài. Ánh chiều tà chiếu qua rèm cửa, trải dài trên sàn gỗ, vàng vọt và lạnh lẽo.

Bàn tay cô nắm chặt mép váy trắng, đến khi đầu ngón tay lạnh ngắt mới buông ra.

Một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên.

“Là anh đây,” giọng Trương Dật Thần vọng vào, trầm và khẽ như sợ làm cô giật mình.

Cô đi tới mở cửa. Anh trai cô đứng đó — áo sơ mi trắng vẫn còn vương nếp nhăn vì vừa cãi nhau với cha. Trong ánh sáng yếu, đôi mắt anh thoáng vẻ mệt mỏi.

Anh bước vào, nhẹ khép cửa sau lưng.

“Ba đang rất tức,” Dật Thần nói, “nhưng anh sẽ tìm cách nói lại. Chỉ là… em nên tránh mặt một thời gian.”

Minh Trân cười nhạt, nhưng nụ cười đó chỉ làm lộ rõ sự đau lòng.

— “Anh nghĩ em tránh là giải quyết được à? Tống Nhiên đang bị nhốt… em không thể ngồi yên.”

Dật Thần khẽ cau mày:

— “Em định làm gì? Cố Dạ Đình là người không ai dám động vào, ngay cả ba cũng phải kiêng nể. Em đừng dại.”

Cô ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ nhưng kiên định:

— “Nếu chị ấy ở trong đó một ngày, em không thể yên lòng một giây. Anh, chị ấy là người em yêu. Em không thể bỏ mặc.”

Dật Thần thở dài. Anh biết tính em gái mình — một khi đã quyết định, chẳng ai có thể ngăn cản.

Anh bước đến bên bàn làm việc, lấy ra một tập hồ sơ mỏng đặt trước mặt cô.

— “Anh đã nghĩ đến chuyện này. Đây là danh sách những người làm trong biệt thự họ Cố, cả người quản gia Lưu mà em từng nhắc. Họ trung thành với Cố Dạ Đình, nhưng có vài người từng chịu ơn nhà ta.”

Minh Trân mở tập hồ sơ, nhìn từng cái tên, ánh mắt ánh lên tia hy vọng.

— “Anh… giúp em thật sao?”

Dật Thần khẽ gật đầu:

— “Anh không thể để em đi một mình. Nhưng Minh Trân, nếu chuyện này bại lộ, cả hai nhà sẽ không còn đường lui. Em hiểu không?”

Cô gật đầu, nước mắt tràn ra, giọng run rẩy nhưng dứt khoát:

— “Chỉ cần chị ấy được tự do, em chịu hết.”

Dật Thần nhìn em gái, ánh mắt phức tạp — vừa thương, vừa sợ.

Anh siết nhẹ vai cô:

— “Được. Anh sẽ giúp. Nhưng chỉ lần này thôi, Minh Trân. Sau này, dù có chuyện gì… em phải bảo vệ chính mình.”

Cô cúi đầu, giọng khẽ như gió thoảng:

— “Nếu không cứu được chị ấy, em sống để làm gì nữa hả anh?”

Không gian im lặng.

Chỉ còn tiếng đồng hồ treo tường đều đặn vang lên — mỗi nhịp như đếm ngược cho một kế hoạch mạo hiểm sắp bắt đầu.

Ngoài trời, mưa lất phất rơi, hòa cùng ánh hoàng hôn cuối ngày.

Và trong căn phòng nhỏ ấy, một lời hứa thầm lặng đã được khắc sâu —

Một người sẵn sàng đánh đổi tất cả, chỉ để cứu người mình yêu khỏi bóng tối.

Tối hôm ấy, bầu trời Hà Thành phủ một màu xám đục, gió thổi từng đợt lạnh buốt len qua những hàng cây cổ thụ ven đường. Cả khu biệt thự nhà họ Trương chìm trong tĩnh mịch, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách ngoài hiên.

Trong phòng, Minh Trân ngồi bên bàn, mặc chiếc áo khoác đen gọn nhẹ, mái tóc dài được buộc cao, khuôn mặt tái đi vì lo lắng nhưng ánh mắt vẫn sáng rực. Cô nhìn đồng hồ — 11 giờ đêm.

Cánh cửa khẽ mở, Trương Dật Thần bước vào. Trên tay anh là một tấm thẻ ra vào và một túi nhỏ.

— “Đây là thẻ an ninh mà anh nhờ người trong đội bảo vệ nhà họ Cố lấy được, còn đây là điện thoại mã hoá. Em chỉ có mười phút để vào, nếu bị phát hiện, anh sẽ lập tức ra hiệu cho người đón em.”

Minh Trân nhận lấy, đôi bàn tay run run nhưng ánh mắt kiên định.

— “Em biết rồi. Anh… cảm ơn anh.”

Dật Thần nhìn cô, giọng khàn đặc:

— “Nếu em thấy chị ấy, nói với chị ấy rằng… chúng ta không trách, chỉ cần cả hai còn sống.”

Minh Trân mím môi, gật đầu, rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.

Chiếc ô tô màu đen đậu sẵn ở cổng phụ, ánh đèn pha mờ ảo trong màn mưa. Cô kéo mũ áo lên, ngồi vào ghế sau. Người lái là Quản gia Lưu, người từng làm việc cho nhà họ Cố nhiều năm trước.

— “Cô chắc chắn muốn làm chuyện này sao?” ông khẽ hỏi, giọng trầm thấp.

— “Cháu chắc chắn. Làm ơn giúp cháu, bác Lưu.”

Xe chuyển bánh, chạy xuyên qua những con đường trơn ướt. Ánh đèn thành phố phản chiếu lên mặt đường như những dải lụa sáng lấp lánh.

Khi đến gần biệt thự họ Cố, Minh Trân nhìn thấy ánh đèn vẫn sáng trong phòng khách lớn. Bóng Cố Dạ Đình thấp thoáng qua lớp rèm cửa — uy nghiêm và lạnh lẽo như một tượng đá.

Quản gia Lưu dừng xe ở góc khuất.

— “Phía sau là cửa hầm cũ, ít người dùng. Cô vào bằng lối đó. Nếu 10 phút không thấy cô trở ra, tôi sẽ gọi người đánh lạc hướng.”

Minh Trân gật đầu.

Cô chạy trong mưa, đôi giày thấm nước lạnh buốt, tim đập nhanh đến mức như muốn vỡ.

Cánh cửa hầm mở ra sau khi cô quẹt thẻ. Bên trong tối om, chỉ có ánh đèn báo chớp nhấp nháy. Cô đi từng bước, cố không để tạo ra tiếng động.

Khi lên đến tầng hai, nơi từng là phòng riêng của Tống Nhiên, Minh Trân dừng lại. Cánh cửa gỗ quen thuộc hiện ra trước mắt, có thêm ổ khoá mới, lạnh lẽo và xa cách.

Cô rút chiếc kẹp tóc, nhẹ nhàng mở khoá.

“Cạch…”

Cửa mở.

Không khí trong phòng lạnh lẽo và yên tĩnh đến đáng sợ.

Tống Nhiên ngồi bên cửa sổ, vẫn trong chiếc váy ngủ mỏng, mái tóc rối xõa, gương mặt xanh xao, ánh mắt trống rỗng. Khi nghe tiếng mở cửa, cô khẽ quay đầu lại — và khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi.

Minh Trân nghẹn giọng, nước mắt trào ra:

— “Chị…”

Tống Nhiên đứng bật dậy, bước nhanh về phía cô, giọng run rẩy:

— “Em… sao em tới đây được? Em điên rồi hả, nếu ba biết—”

Minh Trân không để cô nói hết, lao tới ôm chặt lấy Tống Nhiên.

— “Em không chịu nổi nữa. Em phải thấy chị. Dù chỉ một lần…”

Hai người đứng đó, trong căn phòng lạnh, giữa tiếng mưa ngoài trời.

Tống Nhiên run lên, bàn tay siết chặt lưng Minh Trân:

— “Ngốc, nếu họ biết thì cả em cũng bị liên lụy…”

Minh Trân khẽ lắc đầu, nghẹn ngào:

— “Không sao. Chỉ cần chị còn thở, em không sợ gì hết.”

Tống Nhiên cười khẽ, nhưng nước mắt cũng trào ra.

Khoảnh khắc ấy, hai tâm hồn như tìm lại được hơi ấm giữa đêm mưa lạnh giá — một thứ tình cảm cấm kỵ, nhưng chân thành đến đau lòng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc