ngày sau, Sydney đổ cơn mưa nhẹ. Trời u ám, gió mang theo hơi muối biển thổi lướt qua khung cửa sổ phòng Minh Trân.
Cô ngồi xếp hành lý — từng chiếc áo, từng cuốn sổ nhỏ, từng bức ảnh cũ. Mỗi món đồ đều là kỷ niệm của những năm tháng xa nhà.
Bên cạnh vali, có một chiếc hộp nhỏ màu trắng ngà, bên trong là sợi dây chuyền bạc đã hơi xỉn màu — món quà năm nào Tống Nhiên tặng cô trước ngày bị chia cắt.
Minh Trân run nhẹ tay, chạm vào mặt dây chuyền khắc hai chữ “M.T”.
Cô khẽ cười, giọng nói như chỉ đủ cho chính mình nghe:
— Chị à… em sắp về rồi.
Tiếng gõ cửa vang lên. Trương Dật Thần – anh cả của cô – bước vào, giọng anh trầm nhưng hiền:
— Ba nhờ anh hỏi em xem xếp xong hành lý chưa. Chuyến bay đặt cho sáng ngày kia.
— Dạ, em gần xong rồi ạ. – cô khẽ đáp.
Anh nhìn thấy chiếc hộp nhỏ trên bàn, khẽ thở dài:
— Em vẫn còn giữ à?
Minh Trân mỉm cười, ánh mắt rực lên một chút dịu dàng:
— Có những thứ… không phải vì quên hay không quên, mà vì nó từng là một phần của mình.
Trương Dật Thần im lặng, vỗ nhẹ vai em:
— Về đó… nếu có thể gặp lại người ấy, hãy sống đúng với lòng mình. Đừng trốn nữa.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt dường như có chút sáng lấp lánh.
---
Tại Hà Thành, buổi sáng hôm ấy, bầu trời trong veo sau cơn mưa đêm. Trong biệt thự nhà họ Cố, Tống Nhiên vừa bước xuống cầu thang, tóc buộc gọn, ánh mắt bình thản nhưng sâu trong đó là chút trống trải.
Như Nguyệt đang ngồi ở phòng khách, vừa đọc báo vừa uống trà.
Thấy con gái, bà khẽ nói:
— Sáng nay ba con có cuộc họp, con ăn sáng đi. À… mẹ nghe người quen nói, nhà họ Trương hình như sắp về nước đấy.
Chiếc muỗng trong tay Tống Nhiên khựng lại, đôi mắt khẽ mở to, giọng run nhẹ:
— Mẹ nói… nhà họ Trương ạ?
— Ừ, nghe nói là về hẳn. Có thể trong vài ngày tới.
Tống Nhiên không nói gì thêm. Cô bước ra ban công, nơi ánh nắng xuyên qua tán cây, rọi lên khuôn mặt cô một màu ấm nhạt.
Trái tim vốn bình lặng suốt hai năm nay bỗng đập mạnh đến khó tin.
Cô đưa tay lên chạm vào mặt dây chuyền trên cổ — cũng là một sợi bạc giống hệt của Minh Trân.
Giọng nói nghẹn lại nơi cổ họng:
— Minh Trân… có phải là em… sắp về rồi không?
Sân bay quốc tế Hà Thành sáng nay nhộn nhịp hơn thường lệ. Hàng loạt ống kính máy ảnh và máy quay truyền thông chĩa thẳng về cổng VIP. Tin tức về việc nhà họ Trương – tập đoàn Trương Thị danh tiếng ở Sydney – chính thức trở lại Trung Quốc đang phủ kín khắp mạng xã hội.
Trước sảnh, gia đình họ Cố cũng đã có mặt.
Cố Dạ Đình trong bộ vest xám, thần thái trầm ổn nhưng sắc lạnh, Như Nguyệt đứng bên cạnh, khí chất thanh tao mà uy nghiêm.
Phía sau là Tống Nhiên, mặc váy trắng tinh khôi, mái tóc buộc nửa gọn gàng, làn da trắng nổi bật giữa đám đông.
Bên cạnh cô là Minh Dạ và Tâm An, cả hai đều háo hức, nhưng không hiểu vì sao trong mắt Tống Nhiên lại có chút gì đó lặng lẽ, chờ đợi…
Một giọng phóng viên vang lên:
— “Theo nguồn tin riêng, nhà họ Cố hôm nay đích thân ra sân bay đón nhà họ Trương. Hai gia tộc này từng có mối quan hệ làm ăn thân thiết, và nghe nói còn có chuyện riêng giữa các thế hệ sau…”
Phía sau cổng máy bay quốc tế Hà Thành, gia đình họ Trương bước ra.
Cánh cửa khu VIP mở ra — Trương Hạ Sâm bước xuống trước, sau đó là Trương Dật Thần, và cuối cùng… Minh Trân.
Cô gái ấy mặc váy xanh nhạt, gió thổi nhẹ khiến mái tóc dài bay lên, để lộ gương mặt xinh đẹp dịu dàng mà đầy khí chất. Ống kính lia tới, ánh đèn flash lóe sáng liên tục.
Báo chí gần như reo lên:
— “Con gái út nhà họ Trương, Minh Trân – du học sinh xuất sắc Sydney University, lần đầu xuất hiện!”
Nhưng giữa tất cả tiếng ồn ào đó, ánh mắt Tống Nhiên chỉ dừng lại ở một người.
Khoảnh khắc Minh Trân ngẩng đầu, đôi mắt hai người vô tình chạm nhau — giữa đám đông, giữa ống kính, giữa bao lời bàn tán, chỉ còn hai ánh nhìn ấy.
Tống Nhiên như quên thở.
Tim cô đập loạn nhịp, mọi âm thanh như bị kéo giãn ra chỉ còn lại nhịp tim của chính mình.
Minh Trân cũng đứng khựng lại. Trong đôi mắt ấy — ánh nhìn mà cô từng thấy trong giấc mơ, trong nước mắt, trong kỷ niệm — giờ đây lại hiện ra, rõ ràng đến mức tim nhói lên.
Cánh phóng viên lại reo:
— “Hai thiên kim họ Cố và họ Trương – đều là biểu tượng sắc đẹp và danh giá của thế hệ trẻ, thật khó rời mắt!”
Nhưng chỉ những người đứng gần mới thấy được:
Ánh mắt Tống Nhiên nhìn Minh Trân không phải sự xã giao, không phải ngưỡng mộ… mà là một ánh nhìn say đắm, chứa đựng quá khứ và cả những điều chưa kịp nói.
Một cơn gió thoảng qua, làm tà váy của Minh Trân khẽ rung, mang theo hương thơm dịu mát quen thuộc.
Tống Nhiên siết nhẹ bàn tay — chỉ một khoảnh khắc thôi, nhưng cô biết… mọi thứ đã trở về rồi.
Giữa ánh đèn flash nháy liên hồi, hai gia tộc quyền thế nhất Hà Thành cuối cùng cũng tiến lại gần nhau.
Cố Dạ Đình bước lên trước, nụ cười lịch thiệp nhưng đôi mắt vẫn giữ nét kiêu lạnh đặc trưng. Ông đưa tay ra trước:
— “Chào mừng Trương tổng cùng phu nhân trở lại Hà Thành.”
Trương Hạ Sâm bắt tay, nụ cười ôn hòa nhưng không kém phần sắc bén:
— “Lâu rồi không gặp, Cố tổng. Dù xa nửa vòng trái đất, tôi vẫn luôn nghe danh Cố thị phát triển không ngừng.”
Hai người đàn ông quyền lực nắm chặt tay nhau — một cái bắt tay tưởng như xã giao, nhưng bên trong lại là hàng trăm tầng sóng ngầm.
Như Nguyệt và phu nhân họ Trương chào nhau nhẹ nhàng, ánh mắt cả hai đều hướng về phía hai cô gái đang đứng cách đó vài bước.
Tống Nhiên đứng yên, trong tay là bó hoa nhỏ mà cô cầm giúp mẹ, lòng rối bời.
Còn Minh Trân, sau vài giây chần chừ, khẽ cúi đầu chào:
— “Cháu chào bác, cháu chào cô.”
Giọng cô nhẹ, nhưng vừa đủ để Tống Nhiên nghe thấy.
Cái giọng mà bao năm qua, dù trong mơ Tống Nhiên vẫn luôn nhớ.
Như Nguyệt khẽ mỉm cười, bước lên một bước:
— “Con bé vẫn đẹp như trước… Ở Úc chắc cực lắm hả con?”
Minh Trân khẽ lắc đầu, ánh mắt thoáng nhìn về phía Tống Nhiên — chỉ một giây thôi, nhưng dường như đủ khiến người kia chết lặng.
Tống Nhiên định bước tới, nhưng Cố Dạ Đình đã cất giọng nghiêm nghị:
— “Nhiên, lại đây.”
Giọng nói trầm, dứt khoát, khiến không khí giữa hai gia tộc khẽ chùng xuống.
Tống Nhiên hơi khựng, cô cắn nhẹ môi, rồi gật đầu bước tới gần ba mình.
Minh Trân nhìn theo, trong lòng dâng lên cảm giác vừa đau vừa nhớ — dường như mọi rào cản giữa họ vẫn còn đó, chưa hề thay đổi.
Cánh phóng viên nhanh tay chụp lấy khoảnh khắc ấy — hai người con gái, một ánh nhìn chạm nhau giữa đám đông, một giọt cảm xúc lặng lẽ rơi giữa tiếng bấm máy liên tục.
Trương Hạ Sâm quay sang Minh Trân, giọng nhỏ đủ hai cha con nghe:
— “Giữ khoảng cách, hiểu chưa con?”
Minh Trân nắm chặt góc váy, khẽ gật đầu.
Nhưng trong đôi mắt cô, vẫn ánh lên thứ gì đó… mềm mại, kiên định — một lời hứa chưa nói thành lời.
Khi hai gia đình rời khỏi sân bay, báo chí vẫn đứng chật kín hai bên đường.
Tin tức lập tức bùng nổ trên mạng:
> “Hai thiên kim Cố – Trương xuất hiện cùng lúc, giai thoại ‘tình thân xuyên quốc gia’ liệu có tái hợp?”
“Tống Nhiên nhìn Minh Trân đầy cảm xúc, ánh mắt khiến netizen bùng nổ!”
Không ai biết, đằng sau ánh đèn flash ấy — là một câu chuyện vẫn chưa kết thúc, một mối tình chưa kịp nói lời tái ngộ.
Biệt thự nhà họ Cố đêm nay sáng rực như lâu đài giữa Hà Thành.
Ánh đèn pha lê hắt xuống nền gạch trắng, lấp lánh phản chiếu qua những ly rượu vang trong tay các quan khách.
Bữa tiệc chào mừng gia đình họ Trương trở về diễn ra long trọng, tiếng đàn piano vang nhẹ nhàng, sang trọng nhưng cũng có chút xa cách.
Cố Dạ Đình và Trương Hạ Sâm đứng trò chuyện cùng các đối tác, Như Nguyệt tiếp đón phu nhân họ Trương bằng nụ cười hiền nhã.
Chỉ có hai ánh mắt — từ hai phía xa khác nhau của đại sảnh — là không thể rời nhau được.
Minh Trân đứng cạnh mẹ, chiếc đầm trắng tinh khôi khiến cô trông như một đoá lan mong manh giữa đám đông quyền quý.
Còn Tống Nhiên, trong bộ váy trắng mềm mại được may riêng, mái tóc dài buông nhẹ, nét mặt trưởng thành hơn hẳn so với hai năm trước — nhưng ánh nhìn cô dành cho người đối diện vẫn ẩn chứa cùng một nỗi dịu dàng quen thuộc.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua từ cửa sổ lớn mở hé, tấm rèm lụa lay động khẽ chạm vào vai Tống Nhiên, khiến cô bừng tỉnh.
Cô quay sang nói nhỏ với Minh Dạ đang đứng cạnh:
— “Em đừng nói gì với ba nhé.”
Minh Dạ gật đầu, ánh mắt lo lắng:
— “Chị... cẩn thận, nếu ba biết thì—”
— “Chị biết.”
Tống Nhiên mỉm cười, nụ cười nhẹ nhưng sâu như vết sẹo cũ chưa bao giờ lành.
Cô bước lẫn vào đám đông, vòng ra phía khu vườn sau biệt thự — nơi ánh trăng rọi xuống mặt hồ nhân tạo phản chiếu lung linh.
Và ở đó, Minh Trân đã đứng sẵn từ trước.
Cả hai im lặng một lúc lâu.
Tiếng dạ tiệc, tiếng nói cười từ trong nhà dường như cách họ một thế giới.
Minh Trân khẽ lên tiếng trước, giọng run nhẹ:
— “Chị... vẫn chưa thay đổi.”
Tống Nhiên quay lại, nụ cười thoáng buồn:
— “Em cũng vậy. Nhưng em gầy hơn trước rồi.”
Minh Trân mím môi, ánh mắt rưng rưng:
— “Em tưởng... mình sẽ không bao giờ được gặp lại chị nữa.”
Tống Nhiên khẽ bước lại gần, chỉ còn một khoảng cách đủ nghe hơi thở.
— “Nếu chị không gặp lại em, chắc cả đời này chị cũng chẳng tha thứ cho bản thân.”
Khoảnh khắc ấy, tất cả những gì xung quanh như biến mất.
Chỉ còn ánh trăng phản chiếu trong mắt hai người, lặng lẽ đan xen, run rẩy mà dịu dàng.
Nhưng rồi tiếng giày vang lên từ xa — giọng quản gia Lưu thấp, gấp gáp:
— “Tiểu thư! Cố tổng đang tìm cô!”
Tống Nhiên khẽ cắn môi, ánh mắt thoáng loé lên nỗi sợ hãi.
Minh Trân vội khẽ nói nhỏ:
— “Chị đi đi... đừng để ba chị biết.”
Tống Nhiên gật nhẹ, nhưng khi quay đi, bàn tay cô vẫn siết chặt lấy góc váy — nơi Minh Trân vừa chạm vào.
Bóng dáng cô khuất dần sau dãy hành lang dài, chỉ còn lại Minh Trân đứng lặng dưới ánh trăng, hai bàn tay nắm chặt, tim đập như thể sợ rằng bất cứ lúc nào, người ấy sẽ lại biến mất khỏi thế giới của mình.