Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 50

Trước Sau

break

Chiều hôm ấy, Minh Dạ tan học sớm.

Cậu đeo cặp trên vai, bước chậm qua hành lang dài phủ nắng. Ngôi nhà họ Cố rộng lớn nhưng lại yên tĩnh lạ thường — đến cả tiếng chim hót ngoài vườn cũng nghe rõ.

Vừa định về phòng thay đồ, Minh Dạ đi ngang qua phòng của ba mẹ thì khựng lại.

Cánh cửa khép hờ, từ bên trong vang lên giọng mẹ Như Nguyệt, nghẹn ngào xen lẫn tức tưởi:

> “Anh nghĩ nhốt con bé như vậy là bảo vệ nó sao? Anh có biết Nhiên nó đã khóc đến ngất đi không? Nó chỉ mới mười sáu tuổi thôi, Dạ Đình à…”

Giọng Cố Dạ Đình đáp lại, trầm và lạnh:

> “Anh làm vậy là vì muốn tốt cho nó. Anh không thể để con bé tiếp tục dấn sâu vào thứ tình cảm sai trái đó.”

Minh Dạ đứng ngoài, đôi bàn tay siết chặt quai cặp.

Cậu hiểu ba nghiêm khắc, nhưng cũng hiểu chị Tống Nhiên chưa bao giờ là người xấu hay ngang bướng.

Trong đầu cậu, hình ảnh chị gái ngồi một mình trong căn phòng tối ùa về — đôi mắt chị khi ấy đỏ hoe, đôi vai nhỏ run lên mà không dám khóc thành tiếng.

> “Tại sao lại là chị Nhiên… tại sao lại phải khổ như vậy chứ…”

Cậu lẩm bẩm, giọng nghẹn.

Bên trong, cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục:

> “Anh có biết hôm qua em thấy con bé viết gì trong nhật ký không? Nó nói chỉ muốn được tự do… chỉ muốn được gặp lại Minh Trân thôi.”

Một khoảng lặng kéo dài.

Rồi tiếng Dạ Đình khẽ vang lên, mệt mỏi:

> “Anh cũng đau lòng, Nguyệt à. Nhưng nếu để chuyện đó tiếp diễn, người chịu tổn thương không chỉ là con, mà là cả gia tộc này.”

Minh Dạ nuốt nghẹn, quay người rời đi.

Cậu đi nhanh về phòng mình, đóng cửa thật khẽ.

Trên bàn học, tấm hình chụp cả gia đình được đặt ngay ngắn — chị Tống Nhiên khi ấy vẫn cười tươi, tay còn khoác vai cậu.

Nhưng lúc này, nụ cười ấy dường như xa xôi quá.

Minh Dạ ngồi xuống, gục đầu lên cánh tay, trong lòng chỉ còn một suy nghĩ:

> “Nếu ba không tin chị, thì con sẽ tin thay chị…”

Buổi sáng hôm sau, ánh nắng dịu dàng len qua khung rèm cửa, phủ lên khắp căn biệt thự họ Cố một màu vàng ấm áp nhưng không khí trong nhà lại lạnh lẽo đến lạ thường.

Người làm trong nhà đi lại khẽ khàng, không ai dám lên tiếng. Bà Như Nguyệt ngồi trong phòng khách, tay cầm tách trà đã nguội, đôi mắt mệt mỏi nhìn ra vườn hoa trước sân. Mấy ngày nay bà gần như không ngủ được.

Từ trên lầu, Cố Dạ Đình bước xuống, gương mặt nghiêm nghị như thường lệ. Ông chỉ nhìn lướt qua bàn ăn sáng rồi hỏi giọng trầm khàn:

— Tống Nhiên sao rồi?

Người quản gia cúi đầu đáp nhỏ:

— Thưa ông, vẫn ở trong phòng, chưa ăn gì từ tối qua ạ…

Không khí trong phòng dường như đông cứng lại. Minh Dạ ngồi bên bàn, tay khẽ siết chặt ly sữa, ánh mắt lộ vẻ lo lắng nhưng không dám nói gì. Thiên Dã thì cúi đầu, khuấy tô cháo đến nguội lạnh.

Bà Như Nguyệt khẽ thở dài, đặt tách trà xuống bàn:

— Đình à, con bé cũng chỉ là vì tình cảm tuổi trẻ thôi, sao anh lại nặng tay đến thế?

Dạ Đình im lặng một lúc, sau đó nói chậm rãi, giọng lạnh đi:

— Tình cảm? Tình cảm có thể khiến cả danh dự của gia tộc này bị đem ra bàn tán sao? Em biết dư luận ngoài kia đang nói gì không?

Không ai lên tiếng nữa. Chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc vang lên giữa căn phòng rộng lớn.

Một lúc lâu, Minh Dạ ngẩng đầu lên, khẽ nói:

— Ba... nếu chị Nhiên đói thì con mang lên cho chị một ít được không?

Dạ Đình liếc nhìn con trai, ánh mắt thoáng mềm lại nhưng rồi lại trở nên nghiêm nghị:

— Không cần. Con bé phải tự hiểu sai của mình ở đâu.

Căn nhà họ Cố sáng hôm ấy bình yên đến lạ, nhưng bên trong là hàng loạt cơn sóng ngầm sắp sửa trào lên.

Trong căn phòng ở tầng hai, ánh sáng chỉ le lói qua khe rèm, hắt lên gương mặt Tống Nhiên nhợt nhạt. Cô đã ngồi đó rất lâu, mắt nhìn trân trân ra cửa sổ như thể có thể nhìn xuyên qua bức tường dày để thấy được bầu trời bên ngoài.

Trên bàn là khay đồ ăn tối qua vẫn còn nguyên, sữa đã nguội, cháo đã khô lại. Cô không đụng đến gì cả. Mấy lần quản gia gõ cửa, cô đều im lặng, khiến họ cũng chẳng dám quấy rầy thêm.

Trong tay Tống Nhiên là chiếc khăn tay thêu chữ M.T. – thứ duy nhất cô còn giữ lại của Minh Trân. Cô khẽ vuốt từng đường chỉ, đầu ngón tay run lên, lòng ngực nghẹn lại như có ai bóp chặt.

Tiếng chim ngoài cửa sổ vang lên khe khẽ, nhưng cô lại chẳng thấy ấm áp, chỉ thấy lạnh. Mọi ký ức về đêm hôm đó ùa về – ánh mắt bất lực của Minh Trân, tiếng quát lớn của ba, và đôi tay mạnh mẽ kéo cô về căn phòng này, giam kín.

Một giọt nước mắt rơi xuống mặt khăn, loang dần ra…

Cửa khẽ mở. Minh Dạ len lén bước vào, tay cầm theo một ly sữa ấm. Cậu nói nhỏ:

— Chị, chị uống một chút đi… nếu ba biết em lén lên, chắc em bị mắng mất.

Tống Nhiên ngẩng lên, ánh mắt vẫn đượm buồn nhưng nụ cười nhạt thoáng qua:

— Em còn nhỏ, đừng xen vào chuyện của người lớn.

— Nhưng chị sẽ đói. — Minh Dạ mím môi, đặt ly sữa lên bàn rồi lùi lại. — Chị đừng làm mẹ lo nữa.

Nghe đến hai chữ “mẹ”, đôi mắt Tống Nhiên thoáng run. Cô hít sâu, cố giữ giọng bình thản:

— Em ra ngoài đi, kẻo ba biết.

Minh Dạ gật đầu, bước ra ngoài. Cánh cửa khép lại nhẹ nhàng, chỉ còn lại sự tĩnh lặng và tiếng gió khẽ lay rèm cửa.

Tống Nhiên đưa tay cầm ly sữa, nhấp một ngụm nhỏ, sữa ấm lan nơi đầu lưỡi — vị ngọt nhạt đến khó tả.

Cô nhìn lên khoảng trời ngoài cửa sổ, thì thầm:

— Minh Trân... ở bên đó có lạnh không?

Bên kia bán cầu, bầu trời Sydney trong vắt đến lạ. Ánh nắng chiếu xuyên qua khung cửa kính, rọi xuống tách trà trên bàn, hơi nước bốc lên mờ ảo.

Minh Trân ngồi trước cửa sổ lớn, đôi mắt nhìn xa xăm ra khu vườn sau nhà — nơi có những bụi hồng đang nở rộ. Vẻ đẹp ấy khiến ai nhìn cũng thấy bình yên, nhưng lòng cô lại rối như tơ vò.

Cô vẫn chưa quen với cuộc sống này. Từ ngày bị đưa về Úc, mọi thứ quanh cô đều xa lạ: giọng nói, thời tiết, cả con người. Nhưng điều khiến cô khó chịu nhất không phải là cô đơn — mà là nỗi nhớ.

Trên bàn, chiếc khung ảnh nhỏ đặt úp xuống. Cô do dự một lát, rồi khẽ lật lên. Trong khung là bức ảnh chụp chung của cô và Tống Nhiên trước hôm bỏ trốn — hai người đứng cạnh nhau trong ánh đèn đường mờ, nụ cười ngượng ngùng nhưng tràn đầy ấm áp.

Ngón tay cô run run chạm vào viền khung ảnh, giọng nói bật ra như một lời tự nhủ:

— Chị Nhiên... em nhớ chị...

Bên ngoài, gió khẽ thổi làm tấm rèm lay động. Một phong thư từ trên bàn rơi xuống đất, mở ra để lộ tờ giấy đã bị nhăn. Dòng chữ viết tay của cô vẫn còn vương mực nhòe:

> “Em vẫn chờ... chờ đến ngày được nhìn thấy ánh sao mà chị từng nói,

rằng khi nào em thấy nó, chị cũng đang nhìn về phía em.”

Cô nở một nụ cười buồn, khẽ đưa tay che mắt.

Một giọt nước mắt rơi xuống, lăn dài qua má.

Bên ngoài, tiếng gõ cửa vang lên. Quản gia nhẹ giọng nói:

— Tiểu thư, ông Trương muốn gặp cô ở phòng khách.

Minh Trân hít sâu, lau nhanh nước mắt rồi đứng dậy.

Cô nhìn lại bức ảnh lần cuối, khẽ nói:

— Chị đừng quên em... dù chỉ là một giây thôi.

Cánh cửa khép lại. Ánh sáng trong phòng dần yếu đi, chỉ còn lại bức ảnh trên bàn — nơi hai người con gái ấy vẫn đang nhìn nhau, giữa một khoảnh khắc không bao giờ trở lại.

Buổi sáng Sydney thật đẹp. Ánh nắng rót xuống qua khung cửa kính rộng của biệt thự nhà họ Trương, phản chiếu trên tấm sàn gỗ sáng màu, khiến cả không gian phủ lên sắc vàng ấm áp.

Minh Trân bước xuống cầu thang, mái tóc nâu nhẹ rối sau giấc ngủ chập chờn. Đã hơn một tháng kể từ ngày cô trở lại Úc, nhưng mọi thứ vẫn khiến cô cảm thấy lạc lõng — không có ai quen thuộc ngoài tiếng gió biển và mùi hoa hồng trắng mẹ cô yêu thích.

Quản gia Lưu nhẹ nhàng cúi người:

— Tiểu thư, ông chủ đang đợi cô dưới phòng khách.

Cô khẽ gật đầu, từng bước đi xuống. Nhưng khi cánh cửa phòng khách mở ra, Minh Trân hơi sững lại.

Ngồi trên sofa, trong bộ vest trắng tinh là một gương mặt mà cô đã lâu không thấy — Thiệu Khang, người bạn thanh mai trúc mã từng sống cạnh nhà cô thuở nhỏ.

Anh mỉm cười, ánh mắt ấm áp như ánh nắng Sydney ngoài khơi:

— Lâu rồi không gặp, Minh Trân.

Cô đứng yên giây lát, rồi khẽ đáp:

— Anh Thiệu Khang?

Trương Hạ Sâm từ phía cửa sổ quay lại, giọng ông vẫn trầm và dứt khoát:

— Ba mời Khang tới ăn trưa. Nó vừa về từ London, bây giờ đang phụ trách một chi nhánh mới bên này. Từ nay con nên ra ngoài nhiều hơn, đừng cứ ở trong phòng như vậy.

Minh Trân im lặng, chỉ khẽ cúi đầu.

Thiệu Khang tiến lại gần, cười nhẹ:

— Anh nghe nói em mới về nước được một thời gian. Ở Sydney chắc em chưa quen lại khí hậu nhỉ?

Cô khẽ đáp:

— Vẫn vậy thôi, chỉ là... em hơi khó ngủ.

Câu nói ngắn gọn ấy khiến anh hơi chững lại, nhưng vẫn giữ nụ cười:

— Nếu rảnh, anh đưa em ra biển Manly dạo nhé. Nghe nói chỗ đó bình minh đẹp lắm.

Cô cười nhạt:

— Em không chắc mình còn biết thế nào là “bình minh đẹp” nữa đâu.

Trương Hạ Sâm nhấp một ngụm trà, giọng khẽ mà vẫn mang mệnh lệnh:

— Con cứ đi đi. Ở lại mãi trong nhà không tốt. Con cần học cách quên.

Không ai nói tiếp. Gió từ biển thổi vào qua khung cửa sổ mở, mang theo hương muối nhè nhẹ và mùi nắng khô của đất Sydney.

Minh Trân nhìn ra ngoài, nơi bầu trời xanh biếc không một gợn mây. Cô mỉm cười, rất khẽ, như một cách để che giấu nỗi đau chưa bao giờ lành.

Chiều hôm đó, bầu trời Sydney chuyển màu vàng nhạt. Biển Manly gợn sóng lăn tăn, ánh nắng cuối ngày rọi lên mặt nước lấp lánh như kim tuyến.

Minh Trân bước đi chậm rãi trên bờ cát, mái tóc bay nhẹ theo gió biển. Thiệu Khang đi bên cạnh, hai tay đút túi quần, im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng:

— Em vẫn như ngày trước, vẫn thích im lặng nhìn trời hơn là nói chuyện.

Cô khẽ mỉm cười, mắt không rời khỏi mặt biển:

— Có những thứ, nói ra rồi chỉ càng thấy mệt thôi anh à.

Thiệu Khang khẽ gật, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô — gương mặt từng khiến anh thương nhớ suốt thời niên thiếu.

Một lúc sau, anh nói:

— Trân này, anh không biết em đã trải qua chuyện gì, nhưng… nếu có thể, anh muốn được ở cạnh em. Không phải vì thương hại, mà vì anh thật sự muốn tìm hiểu em — như ngày xưa vậy.

Minh Trân dừng bước. Cô nhìn anh, trong đôi mắt ẩn hiện nhiều cảm xúc khó tả.

Cô khẽ hỏi:

— Anh biết gì về em mà lại muốn như vậy?

— Anh biết em từng cười rất tươi, từng thích vẽ những ngôi sao năm cánh vào sổ tay. Anh biết em mạnh mẽ hơn ai hết, chỉ là đang quên cách để yêu thương chính mình thôi.

Một cơn gió lạnh thổi qua, vạt váy đen của cô khẽ bay. Minh Trân quay mặt ra biển, giọng cô trầm xuống:

— Anh Thiệu Khang, có những thứ… một khi đã mất, không thể lấy lại được nữa. Em không muốn ai phải chờ đợi em trong khi em vẫn chưa thể thoát khỏi quá khứ.

Anh mỉm cười, nhẹ như một lời thở dài:

— Vậy thì anh chờ. Không phải để thay thế ai, mà là để em có thể thấy — ngoài nỗi đau, vẫn có người sẵn sàng bước cùng em.

Minh Trân không đáp, chỉ nhìn ra xa — nơi hoàng hôn đang dần nhuộm tím cả bầu trời Sydney.

Ánh sáng ấy mờ ảo, đẹp nhưng cũng mong manh, như chính cảm xúc trong tim cô lúc này.

Tối hôm đó, căn biệt thự nhà họ Trương ở Sydney sáng đèn dịu dàng. Ngoài vườn, gió biển thổi qua hàng hoa giấy, cánh hoa rơi nhẹ trên nền gạch như phủ một lớp ký ức mỏng.

Minh Trân vừa tắm xong, mái tóc vẫn còn ướt, cô ngồi trước bàn trang điểm, nhìn gương mà lòng bỗng trống trải. Cuộc nói chuyện ban chiều với Thiệu Khang vẫn vang vọng trong đầu — từng câu từng chữ, nhẹ nhàng nhưng khiến tim cô rối bời.

Cánh cửa phòng khách mở ra, giọng nói trầm ổn của Trương Hạ Sâm vang lên:

— Trân, xuống đây nói chuyện với ba một chút.

Cô khẽ đáp, rồi bước xuống. Phòng khách ấm ánh đèn vàng, mẹ cô – bà Tô Diệp Lâm – đang ngồi pha trà. Không khí trong nhà có chút nghiêm túc khác thường.

Trương Hạ Sâm đặt tách trà xuống bàn, nhìn con gái thật lâu:

— Ba đã suy nghĩ rồi. Ba muốn cả nhà về Trung Quốc một thời gian.

Minh Trân khựng lại:

— Về… Trung Quốc ạ?

Ông gật đầu:

— Ừ. Ở bên này, ba thấy con càng ngày càng lặng lẽ. Mọi chuyện ở Sydney đã qua rồi, nhưng lòng con thì chưa qua được. Có lẽ về quê hương, về nơi từng bắt đầu, con sẽ dễ thở hơn một chút.

Bà Diệp Lâm xen vào, giọng dịu dàng nhưng đầy lo lắng:

— Ba con nói đúng đấy. Mấy năm nay con chịu nhiều áp lực quá rồi, Trân à. Dù ba mẹ không nhắc, nhưng ba mẹ biết con chưa từng quên… người đó.

Nghe đến đây, Minh Trân siết chặt hai bàn tay. Ánh mắt cô hơi cụp xuống, lòng chợt nhói đau.

Cô khẽ nói:

— Ba, con sợ nếu về đó… con sẽ lại đối mặt với mọi thứ mà con đã cố quên.

Trương Hạ Sâm nhìn con gái, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa thương xót:

— Trốn tránh không làm vết thương lành nhanh hơn đâu, Trân à. Con có thể sợ, nhưng không thể chạy mãi được. Nếu chuyện cũ khiến con đau, thì hãy để thời gian ở nơi đó giúp con chữa lành.

Một lát sau, ông nói thêm:

— Ba sẽ sắp xếp mọi việc trong tuần này. Nếu con đồng ý, chúng ta sẽ bay về Hà Thành vào đầu tháng tới.

Minh Trân im lặng thật lâu. Ngoài cửa sổ, bầu trời Sydney đêm nay không có sao.

Cô ngẩng đầu, giọng nhỏ nhưng kiên định:

— Vâng… Con nghe lời ba.

Trương Hạ Sâm khẽ gật đầu, ánh mắt ông dịu lại.

Bà Diệp Lâm bước đến, nắm tay con gái, nói khẽ:

— Chúng ta sẽ bắt đầu lại, Trân à. Không phải để quên, mà để sống tiếp.

Trong khoảnh khắc ấy, Minh Trân mỉm cười nhẹ — nụ cười hiếm hoi sau bao tháng ngày đóng băng.

Nhưng sâu trong ánh mắt ấy, vẫn còn ẩn giấu một nỗi chờ đợi… hướng về phương Đông xa xôi, nơi có người mà cô từng yêu đến đau lòng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc