Người Giữ Trái Tim Em – When Love Crosses Boundaries

Chương 49

Trước Sau

break

Lục Thành – người anh em thân thiết của ông – vừa bước vào sảnh, liền sững lại.

Anh chứng kiến cảnh Tống Nhiên bị kéo đi, mái tóc rối tung, đôi mắt đỏ hoe cầu xin:

“Chú Thành, cứu con… nói với ba con đi, con xin chú đó…”

Lục Thành bước lên một bước nhưng rồi dừng lại. Anh nhìn Cố Dạ Đình – người đàn ông vẫn đứng bất động giữa sảnh, đôi mắt như phủ một tầng sương lạnh.

“Dạ Đình, con bé chỉ là—”

“Đừng nói nữa.” – giọng Cố Dạ Đình cắt ngang, lạnh lùng. “Chuyện của nhà họ Cố, ta tự biết phải làm thế nào.”

Lục Thành thở dài, ánh mắt đầy bất lực. Anh biết, Dạ Đình đang giận không chỉ vì danh dự, mà còn vì nỗi sợ hãi thẳm sâu – sợ mất con gái vào một tình yêu không thể chấp nhận.

Tống Nhiên bị kéo lên lầu, tiếng khóc của cô vang vọng dọc hành lang dài.

Quản gia Lưu cúi đầu, cả người làm đều đứng nép vào tường, không ai dám ngẩng mặt.

Cánh cửa phòng tầng hai “rầm” một tiếng, khép lại. Tiếng khóa cửa vang lên khô khốc, lạnh lùng.

Trong sảnh chỉ còn lại sự im lặng nặng nề.

Lục Thành nhìn lên cầu thang, giọng trầm thấp:

“Anh đang dồn con bé đến đường cùng đấy, Dạ Đình.”

Cố Dạ Đình không đáp. Ông chỉ đứng đó, bàn tay run nhẹ, ánh mắt nhìn lên tầng hai nơi con gái ông đang nức nở.

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, hòa vào im lặng.

Cửa phòng tầng hai bị khóa chặt từ bên ngoài. Cả khu nhà họ Cố chìm trong không khí nặng nề, đến cả tiếng gió cũng như lặng đi.

Phía hành lang, Minh Dạ ôm ly sữa ấm, đứng bồn chồn trước cửa.

Cậu quay sang quản gia Lưu, giọng nhỏ nhẹ:

“Chú Lưu… mở cửa cho con chút được không? Chị con chưa ăn gì cả.”

Quản gia Lưu nhìn cậu bé, thở dài:

“Cậu biết mà, ông chủ dặn không ai được phép mở.”

Minh Dạ cắn môi, ngước đôi mắt đầy van nài:

“Chú Lưu, chỉ năm phút thôi. Ba không biết đâu. Con chỉ muốn chị uống chút sữa thôi.”

Quản gia nhìn dáng vẻ đó, tim cũng mềm ra.

Ông khẽ gật đầu, lén rút chìa khóa trong túi áo, mở cửa ra rồi dặn nhỏ:

“Nhanh lên, đừng để ai thấy. Nếu ông chủ biết, chú không bênh con nổi đâu.”

Cửa khẽ mở, một khe sáng hắt vào căn phòng tối.

Minh Dạ lặng lẽ bước vào, mang theo ly sữa còn bốc khói.

“Chị Nhiên… là em, Minh Dạ đây.”

Giọng cậu nhỏ, run nhẹ như sợ phá vỡ khoảng không im lặng.

Tống Nhiên ngẩng đầu lên. Đôi mắt cô sưng đỏ, ánh nhìn trống rỗng.

Thấy em trai, cô hơi khựng lại:

“Em vào bằng cách nào vậy?”

“Chú Lưu mở cho em.”

Cậu bước đến, đặt ly sữa lên bàn, giọng đầy lo lắng.

“Chị uống đi. Em sợ chị đói.”

Tống Nhiên cười nhạt, đôi môi khô khốc:

“Em không sợ ba mắng à?”

“Em chỉ sợ chị buồn thôi.”

Minh Dạ ngồi xuống cạnh chị, bàn tay nhỏ xíu đặt lên mu bàn tay chị gái.

“Ba la chị vì ba thương. Nhưng chị biết không… anh—à, Minh Trân chắc cũng đang khóc ở bên kia rồi.”

Tống Nhiên nghe đến đó, mắt lại ươn ướt.

“Đừng nhắc tới em ấy nữa…” cô thì thầm, “em ấy bị đưa về Úc rồi.”

Minh Dạ cúi đầu, nhưng vẫn nói khẽ:

“Nếu hai người thật lòng, thì khoảng cách cũng không cản được đâu.”

Bên ngoài, Cố Dạ Đình đứng ở hành lang, tay siết chặt lan can gỗ.

Ánh sáng từ khe cửa lọt ra rọi lên gương mặt ông, vừa lạnh lẽo vừa phức tạp.

Ông không nói gì, chỉ lặng lẽ bảo quản gia:

“Đóng cửa lại. Đừng để con bé ra ngoài nữa.”

Giọng ông trầm khàn, nặng như đá rơi xuống tim.

Quản gia cúi đầu, khẽ đáp:

“Vâng, thưa ngài.”

Cửa phòng lại khép, nhưng giữa khoảng không ấy — ánh sáng mỏng manh từ ly sữa ấm vẫn còn, như chút hy vọng nhỏ bé giữa cơn bão giông của hai chị em nhà họ Cố.

Căn phòng nơi Tống Nhiên bị nhốt vẫn im lìm như mấy ngày qua. Ánh nắng buổi sáng yếu ớt len qua khung cửa sổ, phủ lên khuôn mặt cô một lớp sáng nhạt mờ mịt.

Trên tay cô vẫn là chiếc khăn choàng màu trắng viền xanh — món đồ của Minh Trân để quên lại hôm hai người bị bắt về. Mùi hương quen thuộc vẫn còn vương, thoang thoảng nhẹ như chạm vào tim.

Tống Nhiên khựng người, ngón tay khẽ siết chặt.

“Minh Trân… chị nhớ em,” cô thì thầm, giọng nghẹn lại, mắt đỏ hoe.

Ngoài hành lang, tiếng nói chuyện ríu rít của bọn nhỏ vang lên.

Minh Dạ chạy trước, tay cầm quyển truyện tranh, Tâm An lon ton chạy theo sau, còn Thiên Dã vừa cười vừa đùa nghịch với con mèo nhỏ.

“Anh Dạ, đợi em với!”

“Đi nhanh lên, ba kêu xuống ăn sáng kìa!”

Cả ba đi ngang qua cửa phòng Tống Nhiên, tiếng bước chân dừng lại một chút.

Minh Dạ ngước nhìn ổ khóa lạnh lẽo, ánh mắt thoáng buồn.

“Chị Nhiên còn bị phạt hả anh?” Tâm An ngây thơ hỏi.

Cậu khẽ gật đầu:

“Ừ… ba nói chị làm sai nên phải ở trong phòng vài ngày. Nhưng chị ấy không có xấu đâu.”

Thiên Dã nghiêng đầu, giọng nhỏ xíu:

“Chắc chị ấy nhớ ai đó lắm… em thấy chị Nhiên hay nhìn ra cửa sổ hoài.”

Ba đứa trẻ đứng đó thêm chốc lát rồi tiếp tục chạy xuống nhà.

Cánh cửa khép kín vẫn im lặng, chỉ có ánh sáng hắt vào ô cửa sổ, rọi lên bóng dáng cô gái đang ngồi lặng lẽ với chiếc khăn trong tay.

Tống Nhiên áp chiếc khăn lên ngực, khẽ cười mà nước mắt rơi từng giọt.

“Chị vẫn đợi, Minh Trân à… dù em ở đâu, chị vẫn tin sẽ có ngày gặp lại.”

Phía dưới sân, tiếng cười của bọn nhỏ vang vọng lên cao, trong khi ở trên lầu, trái tim một người con gái vẫn lặng lẽ giam mình trong nỗi nhớ.

Buổi sáng hôm ấy, bầu trời Giang Thành trong xanh đến lạ, nhưng trong biệt thự nhà họ Cố, không khí lại đặc quánh, nặng nề.

Phòng ăn sáng sủa, bày biện tinh tế như mọi khi. Bánh mì, trứng, và ly sữa nóng được dọn sẵn.

Chỉ khác một điều — ghế của Tống Nhiên trống trơn.

Cố Dạ Đình ngồi ở đầu bàn, tờ báo trên tay chưa lật sang trang thứ hai. Đôi mắt ông lặng như nước, nhưng ai nhìn vào cũng cảm nhận được sự giận dữ vẫn âm ỉ chưa nguôi.

Như Nguyệt khẽ nhìn lên tầng hai, nơi cánh cửa phòng con gái bị khóa suốt từ tối qua. Giọng bà nhẹ như gió, nhưng lại khiến cả bàn ăn im phăng phắc:

> “Ông… có thật phải làm vậy không? Dù sao con bé cũng là con mình, nó đã không ăn gì từ hôm qua đến giờ.”

Dạ Đình đặt mạnh tờ báo xuống, giọng trầm đục pha chút kìm nén:

> “Nếu tôi không làm thế, nó còn định bỏ nhà đi lần nữa sao? Nó dám vì một đứa con gái khác mà khiến cả họ Cố trở thành trò cười. Tôi không cho phép chuyện đó lặp lại.”

Minh Dạ, mới sáu tuổi, giật mình, bàn tay nhỏ nắm chặt muỗng sữa. Cậu lí nhí nói:

> “Ba… chị Hai khóc suốt đêm… Con nghe thấy.”

Ông nhìn con trai một thoáng, rồi tránh ánh mắt ấy đi, chỉ nói khẽ:

> “Ăn đi, con không cần lo chuyện người lớn.”

Tâm An ngồi kế bên, còn quá nhỏ để hiểu hết, nhưng cũng cảm nhận được không khí nặng trĩu.

Cô bé ngẩng đầu hỏi mẹ:

> “Mẹ ơi, sao chị Hai lại không được xuống ăn sáng?”

Như Nguyệt không trả lời, chỉ khẽ đặt tay lên vai con gái, giọng dịu dàng nhưng buồn bã:

> “Chị Hai cần ở yên một thời gian, con ngoan, ăn đi.”

Không ai nói thêm lời nào nữa.

Căn phòng chỉ còn tiếng dao nĩa khẽ chạm đĩa, cùng tiếng gió bên ngoài len qua khung cửa.

Ở tầng trên, Tống Nhiên vẫn ngồi tựa bên cửa sổ, ánh sáng nhạt chiếu lên khuôn mặt trắng bệch.

Cô không còn khóc nữa, chỉ im lặng nhìn bầu trời xanh — nơi bên kia đại dương, Minh Trân đang sống, và có lẽ… cũng đang nhìn cùng một khoảng trời ấy.

Sau bữa sáng, người làm dọn dẹp trong im lặng. Căn biệt thự rộng lớn đến lạ thường, trống trải như không có hơi người.

Như Nguyệt ngồi một lúc ở phòng khách, lòng chẳng yên.

Bà nhìn lên tầng hai — cánh cửa kia vẫn im lìm như tối qua.

Cuối cùng, bà khẽ gọi quản gia:

> “Lưu quản gia, mang cho tôi một khay cơm, thêm chút cháo loãng. Cứ nói là cho tôi.”

Ông Lưu hơi khựng lại, ánh mắt thoáng lo sợ, nhưng vẫn làm theo.

Chỉ ít phút sau, Như Nguyệt nhẹ bước lên cầu thang, khay đồ ăn trên tay run khẽ vì căng thẳng.

Tiếng giày cao gót va nhẹ xuống sàn gỗ, từng nhịp đều cẩn trọng như sợ một hơi thở mạnh cũng khiến mọi thứ vỡ tan.

Đến trước cửa phòng Tống Nhiên, bà khẽ gõ nhẹ:

> “Nhiên à, mẹ mang chút đồ ăn cho con đây…”

Không có tiếng đáp.

Nhưng Như Nguyệt biết con gái mình vẫn đang ở đó, chỉ là… quá đau để lên tiếng.

Bà đặt khay xuống đất, tay run run mở khóa.

Chìa khóa này là do quản gia bí mật đưa — chính ông cũng không dám để Dạ Đình biết.

Cánh cửa vừa hé ra, một luồng gió lạnh ùa vào.

Phòng tối om, rèm chưa kéo, mùi hương nhẹ quen thuộc vẫn còn, nhưng người con gái từng hay cười nói giờ chỉ ngồi lặng lẽ bên cửa sổ.

Tống Nhiên xoay người lại, đôi mắt sưng đỏ, giọng khàn đi:

> “Mẹ… ba vẫn còn giận con sao?”

Như Nguyệt cố mỉm cười, nhưng nước mắt đã chực rơi:

> “Ông ấy… chỉ là quá nóng giận thôi con à. Ăn chút gì đi, con không thể cứ thế này mãi.”

Tống Nhiên lắc đầu, khẽ cười nhưng đầy đau đớn:

> “Con chỉ muốn ra ngoài, con chỉ muốn biết Minh Trân ở đâu thôi… Ba có từng nghĩ, nếu là mẹ, ba có thể chịu nổi khi người mình yêu bị tách khỏi mình không?”

Tiếng nói chưa dứt, giọng trầm lạnh của Cố Dạ Đình vang lên sau lưng hai người:

> “Nếu tôi là mẹ, tôi sẽ biết điều gì nên và không nên làm.”

Như Nguyệt giật mình quay lại, tay siết chặt khay cơm.

Ông đứng ngay bậc cửa, dáng người cao lớn, áo sơ mi vẫn thẳng nếp, nhưng đôi mắt đen sâu hoắm kia lại đầy tức giận.

> “Tôi đã nói không ai được mở cửa phòng này. Em muốn bao che cho con bé đến bao giờ, hả Nguyệt?”

> “Anh… nó là con của chúng ta, anh đừng như vậy.”

> “Chính vì là con tôi, tôi mới phải dạy nó!”

Câu nói ấy như lưỡi dao, cắt ngang không khí.

Tống Nhiên cúi đầu, nước mắt rơi lặng lẽ.

Như Nguyệt không nói thêm gì, chỉ khẽ đặt khay cơm xuống bàn nhỏ trong phòng rồi lùi lại.

Cố Dạ Đình bước đến, nhìn con gái thật lâu, giọng trầm thấp:

> “Khi nào con hiểu được giữa tình cảm và danh dự đâu là thứ cần giữ lại, lúc đó hãy bước ra khỏi căn phòng này.”

Cánh cửa một lần nữa khép lại.

Tiếng khóa xoay vang lên lạnh lẽo, còn Tống Nhiên chỉ biết siết chặt chiếc khăn nhỏ trong tay — chiếc khăn của Minh Trân, thứ duy nhất còn vương lại mùi hương của người cô yêu.

Cố Dạ Đình đứng dậy sau khi người làm thu dọn xong, ông cầm lấy tách cà phê đã nguội ngắt rồi đặt xuống bàn, khẽ thở dài.

Ánh mắt ông hướng về phía cầu thang lớn — nơi tầng hai vẫn im lìm, cửa phòng của Như Nguyệt đóng chặt từ tối hôm qua.

Ông bước chậm rãi lên từng bậc thang, tiếng giày da vang nhẹ giữa không gian tĩnh lặng.

Đứng trước cánh cửa, ông khẽ gõ:

> “Nguyệt à, mở cửa ra đi… Là anh đây.”

Bên trong không có tiếng trả lời, chỉ nghe tiếng gió lùa qua khe cửa.

Một lát sau, ổ khóa xoay nhẹ. Cánh cửa mở hé, Như Nguyệt xuất hiện — gương mặt bà tái nhợt, đôi mắt sưng húp vì khóc.

Trên tay bà vẫn cầm chiếc khăn lụa trắng mà Tống Nhiên từng rất thích, góc khăn còn vương một mảnh thêu hình ngôi sao nhỏ.

> “Anh đến làm gì…?” – giọng bà khàn đi.

“Anh chỉ muốn xem em có sao không,” – Cố Dạ Đình đáp, bước vào phòng.

Phòng vẫn gọn gàng, nhưng không khí như đông lại.

Trên bàn trang điểm, khung ảnh Tống Nhiên cười rạng rỡ, phía sau là vài bức thư mà Như Nguyệt chưa kịp đọc hết.

Bà quay mặt đi, nước mắt lại rơi:

> “Con bé là con gái em… mà chính anh lại nhốt nó. Anh có biết đêm qua em không ngủ nổi không? Em chỉ sợ nó sẽ nghĩ ba mẹ không còn thương nó nữa…”

Cố Dạ Đình im lặng thật lâu, giọng trầm thấp:

> “Anh không muốn làm vậy… nhưng anh sợ nó sẽ tổn thương thêm. Cái thứ tình cảm đó… không được chấp nhận.”

> “Nhưng nó là con chúng ta!” – Như Nguyệt nghẹn giọng.

“Anh nhốt nó, là nhốt cả trái tim của con gái anh đấy, anh có hiểu không?”

Không gian chìm trong tiếng nức nở.

Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng buổi sáng chiếu lên khung ảnh — nơi nụ cười của Tống Nhiên vẫn rạng rỡ, như chưa từng có khoảng cách nào giữa hai người họ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc